Teya Salat
Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Xin Lỗi Làm Người Yêu Tớ Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326045

Bình chọn: 7.00/10/604 lượt.

i rằng tớ thích cậu, nhiều lắm. Nhiều đến
nỗi trong mơ cũng nhìn thấy cậu. – Nó nhắm mắt thì thầm, tận hưởng sự ấm áp khi ở bên cạnh Quân.

Quân cầm lấy bàn tay búp măng trắng nõn của nó, đan mười ngón tay vào nhau. Noel năm nay thật hạnh phúc.

Khu vườn hoa bình yên của trường Võ Thị Sáu trong đêm Noel… Có hai trái tim đang tràn đầy hạnh phúc…



Hôm nay là ngày chủ nhật cuối tuần.
Tại một ngôi nhà nho nhỏ trong một con ngõ be bé có một cô gái đang cực
kì hạnh phúc. Cô gái ấy đang đứng ngắm nghía trước tủ quần áo, phân vân
không biết nên chọn bộ cánh nào cho ngày trọng đại này. Hôm nay là ngày
hai nhân vật chính của chúng ta hẹn hò - buổi hẹn hò đầu tiên của hai
trái tim đang lớn. Nó hết giơ cái áo sơmi lên rồi lại chuyển sang cái áo voan, hết ngó sang cái chân váy xếp li rồi lại sờ đến cái quần
tregging, đắn đo mãi không biết nên mặc cái nào.

Đến bây giờ nó vẫn cứ như người trên mây, lơ lơ lửng lửng, trong lòng
sung sướng hạnh phúc. Lúc nào cũng thấy nó cười. Bạn bè thì còn thông
cảm vì khi yêu con người ta thường trở nên ngớ ngẩn, chứ còn anh Hùng
thì suốt ngày đá đểu nó, bảo rằng nó trốn ra từ Châu Quỳ. Nó mặc kệ,
hếch mặt lên thách thức lại rằng anh đã yêu đâu mà biết.

Từ sau buổi prom Noel đó nó càng bị soi mói hơn, nhất là ai cũng so sánh nó với Minh Hà – Red Queen trường nó. Các nam sinh thì đã quá chán ngán trước hình tượng hở hang nóng bỏng của Minh Hà nên ai cũng ủng hộ nó –
con bé có vẻ đẹp thánh thiện và trẻ con. Khối cô nữ sinh ghen tỵ với nó về mối tình như mơ với Quân. Có kẻ ác ý còn nói rằng nó làm người yêu
Quân là để “đào mỏ”. Nó hơi khó chịu về lời đồn đại ấy nhưng rồi cũng
dần quên, nó nhận ra rằng khi dính với những scandal như thế này thì
cách tốt nhất là im lặng. Nó vẫn là nó, tự tin thừa nhận mình thích Quân mà không sợ những điều thị phi vô lý mà thiên hạ nhiều chuyện dựng lên. Quân cực kì dịu dàng, từng cử chỉ hành động đều gửi gắm những thông
điệp yêu thương đến nó. Quân yêu nó nhẹ nhàng nhưng không kém phần mãnh
liệt, luôn ân cần chăm sóc nó. Cậu luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của
nó.

Mải suy nghĩ nên nó quên mất thời gian. Lúc phát hiện ra thì cũng gần
đến giờ hẹn. Nó cuống cuồng bới tung đống quần áo lại một lần nữa. Mồm
miệng la hét ầm nhà:

- Á á á… Muộn rồi. Ối giời ơi!!

Cuối cùng nó cũng chọn cho mình chiếc váy phù hợp. Thật ra là áo khoác
váy, màu hồng phấn, bên trong đệm một lớp lót màu trắng sữa, một chiếc
belt hình con bướm ở thắt lưng. Nó ngắm nghía mình trong gương:

- Thế nào có cẩu thả không nhỉ?

Rồi nó lại tặc lưỡi:

- Trông cũng có hở hang đâu.

Búi gọn mái tóc dày thành hình củ tỏi rồi nó với lấy cái túi xách, tí tởn chạy ra cổng.

Trước khi đi anh Hùng còn với theo trêu nó:

- Đứng ba tiếng trước gương mà không bị chuột rút hả Phương?

***

Nó bắt Quân phải đi bộ với nó, như thế mới “lãng mạn”. Tất nhiên là Quân chiều theo nó rồi. Nó chạy nhanh đến chỗ hẹn, từ xa đã thấy Quân đang
đứng dựa vào cây cột ở Nhà hát lớn rồi. Quân mặc áo khoác kiểu hoàng gia cùng quần kaki đen bóng, đơn giản mà vẫn rất cuốn hút.

- Cậu đợi tớ lâu chưa? – Nó thở dốc hỏi, khuôn mặt hơi ửng hồng vì chạy.

- Tớ vừa mới đến. – Quân đưa tay khẽ lau giọt mồ hôi lạnh trên trán nó. - Cậu muốn đi đâu?

- Đi công viên Rồng biển đi. Tớ chưa đến đấy bao giờ. – Nó cười hí hửng, khuôn mặt biểu cảm giống hệt đứa trẻ con được người lớn cho đi chơi.

- Ừ. Đi thôi củ tỏi. – Quân cầm lấy tay nó, trêu chọc.

- Tỏi cái gì mà tỏi. Kiểu tóc này đang mốt đấy. – Nó chun mũi giải thích.

- Hôm nay cậu xinh lắm đấy. – Quân nói một câu không ăn nhập với nội
dung nhưng cũng đủ để nó đỏ mặt. Nó không nói gì nữa, im lặng để tay
mình trong tay Quân, ấm áp đến hạnh phúc vô cùng.

Công viên Rồng biển nằm ở chính giữa trung tâm. Đây là khu vui chơi lớn và hiện đại nhất của thành phố.

Tại cổng soát vé, nó và Quân nổi bật đến nỗi ai cũng ngoái lại nhìn. Chị soát vé trẻ tuối có lẽ sẽ ngẩn ngơ nhìn Quân mãi nếu như cậu không nhắc chị nhận tiền vé.

Nó phồng miệng giận dỗi. Quân của nó bây giờ giống như Quân của viện bảo tàng vậy. Nó lôi tay Quân đi vào trong, không cho chị soát vé kia có
thêm một giây nào ngắm nghía say mê nữa. Hành động của nó khiến Quân
thấy thích thú. Cậu giật giật tay, cười híp mắt, giọng đùa cợt:

- Người yêu làm sao thế?

Nó không trả lời, vẫn hùng hổ lôi Quân vào trong công viên, mãi cho đến
khi đi xa cổng soát vé, nó mới giảm tốc độ. Quân phì cười trước hành
động trẻ con của nó, cúi đầu xuống cạ cạ trán mình vào trán nó:

- Cậu ghen à?

- Không. – Nó đẩy Quân ra, quay mặt ra chỗ khác, giận dỗi như một đứa trẻ con.

Quân không nói gì nữa, cười như một người lớn không “chấp” trẻ con. Cậu
kéo tay nó đến một chiếc ghế đá, ấn nó ngồi xuống, dặn dò:

- Ngồi yên đây. Tớ đi ra đây một tý.

Không để cho nó kịp trả lời, cậu đã quay đi. Nó đ