Polaroid
When I'm Seventeen …

When I'm Seventeen …

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324762

Bình chọn: 10.00/10/476 lượt.

đến không thét nổi, khuôn mặt đầm đìa mồ hôi và ngày càng tái xanh. Hắn nhanh chóng bế cô lên, lao như bay ra ngoài, mọi người trong sân cũng bàng hoàng không kém, vài người cũng vội vàng chạy theo, số còn lại đứng chỉ trỏ, chiếu tia nhìn vào “hung thủ”, vài tiếng xì xào nổi lên

- Trời ơi, không phải cố tình đó chứ??

- Chậc chậc, nhắm không đấu lại nên giở trò chứ gì?

- Tôi biết ngay cô ta không phải hạng tử tế gì mà

- #$#$@#

- #%^%^$

Số là từ sau vụ quậy tưng bừng nhà ăn, trường N hoàn toàn anti An Hiểu Thuyên, nay được dịp xỉa xói bới móc nó, đương nhiên phải tận dụng rồi. Thuyên nghe hết, nhưng nó chỉ im, mãi lúc sau mới từ từ ngước mặt lên, nhìn thẳng từng người, từ tốn nói

- Đứng đây…không sợ dàn đèn khác đập vào đầu à?

Nhìn khuôn mặt tỉnh queo và ánh mắt lạnh băng của nó, chẳng ai dám nói gì nữa, mặt tái xanh chạy nhanh ra khỏi sân đấu. Rất nhanh, chỉ còn một mình Thuyên ngồi lại trong sân, nó gục mặt vào 2 bàn tay. Khuôn mặt lo lắng của Khôi Thần, đây là lần đầu tiên nó thấy, và thật đáng buồn khi chẳng phải dành cho nó. Giờ đây nó đã cảm nhận được rồi, rằng nó chưa từng thực sự bước chân vào thế giới của Dương Khôi Thần, rằng thế giới của hắn vốn không chào đón sự hiện diện của nó và đã mặc nhiên gạt nó ra ngoài

Thuyên nằm xuống sàn, nó mệt mỏi quá, tim đau lắm. Mọi thứ chợt trở nên nhạt nhòa…

- May quá chị đã tỉnh rồi

Một giọng nói mừng rỡ thốt lên, động tác đẩy gọng kính quen thuộc khiến Thuyên bật cười

- Lại phiền nhóc vác bà chị này rồi

- Ơ..ơ đừng khách sáo

- Tại sao lần nào chị gặp nạn cũng được nhóc cứu nhỉ??

Won bối rối gãi đầu không biết trả lời thế nào. Thuyên lại cười, thằng nhóc này thực sự rất dễ thương. Nó chống tay ngồi dậy thì chợt thấy đau nhói ở tay

- Cẩn thận đấy, vết thương của chị không nhẹ đâu

Nhìn cánh tay băng trắng toát, Thuyên lại thấy chạnh lòng, lắc đầu xua nhanh những chuyện không nên nghĩ nữa, nó quay sang hỏi Won

- Mà này sao em hồi phục nhanh vậy?

- Hơ…có gì đâu, vì..em quen rồi

Won vừa cười vừa ngượng nghịu trả lời, Thuyên nhíu mày

- Quen? Em hay bị bắt nạt sao??

- Ơ…đâu có, chỉ tại em..khiến các cậu ấy ngứa mắt thôi

Won chẳng dám nhìn vào mắt Thuyên, cậu nhìn chăm chăm xuống sàn mà trả lời. Cậu nhóc này làm Thuyên nhớ đến Gim, ánh mắt bối rối ngượng ngùng, vết thương thường trực mọi nơi trên cơ thể, bộ dạng sợ sệt luôn lầm lũi im lặng bước đi trong trường học

Xót xa quá

Thuyên nhảy xuống giường, cầm tay Won lôi cậu đi. Won ngơ ngác không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết ngoan ngoãn đi theo

Thuyên dừng lại, vịn tay vào lan can, nhoài người ra ngoài, hét thật lớn

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Rồi nó mỉm cười, quay sang nói với Won

- Nào, hét thử đi

- Sao cơ??? Hay là thôi đi, em không…

- Nhóc có yêu ba mẹ mình không?

- Ơ…đương..đương nhiên rồi..

- Họ đang ở đâu?

- Họ..đang công tác ở Pháp..

- Vậy chị nghĩ nhóc nên bay ngay sang Pháp dập đầu tạ lỗi với họ đi

- .sao…sao…

- Vì đã khiến cơ thể khỏe mạnh mà họ ban cho em, phải hứng chịu những vết thương như thế này

- …..

- Em muốn làm họ đau lòng vì bộ dạng này của mình sao? Em muốn tiếp tục chịu đựng gót giày của những đứa rác rưởi kia? Em muốn nuông chiều sự yếu đuối của mình suốt đời sao?

- …..

- Nếu không, thì hãy làm theo những gì chị nói. Hét đi

Wom mím chặt môi, đôi mắt đỏ ngầu, bàn tay run run, cậu nhìn nó, rồi hít một hơi và hét lên thật to tiếng thét tận sâu trong lòng mình, tiếng thét đã bị đè nén bấy lâu

Thuyên mỉm cười gật gù. Won cũng nhìn nó cười

- Sao chị lại giúp em?

- Vì nhóc luôn là người cứu chị, chị lại chưa muốn chết, nên đương nhiên phải bảo toàn tính mạng và sức khỏe cho nhóc để nhóc tiếp tục cứu chị rồi

- .sao…sao cơ

Thuyên cười hả hê bước đi, nhóc Won bất ngờ vì câu trả lời rồi cũng lắc đầu bước theo

- Mà này…cho em hỏi..

- Sao?

- Việc hét lúc nãy thì giúp ích gì cho em??

- Sao không? Trước mắt thì khi bị ai đánh em cứ hét lên như vậy cho người ta đến giúp, đây là chiêu nhẹ nhàng mà luôn hiệu quả, bí kíp đấy

- Bí kíp kiểu gì thế?? Chiêu này chỉ hợp với con gái thôi mà

- Ý kiến cái gì, cậu như vậy chẳng giống con gái là gì, thể lực chẳng có thì còn đòi hỏi gì nữa, chị đây quý lắm mới cho cậu biết

- @%#%#$%

- $%#$%^&%^

- Được rồi đến nhà rồi, nhóc về đi

- Vâng, chúc chị ngủ ngon

- Ngủ ngon

Thuyên mỉm cười, nhìn theo Won đến khi bóng cậu khuất sau con đường mới mở cửa bước vào nhà

- Ung dung quá nhỉ?

Nó giật mình, Thần đã về và đang ngồi trên sopha từ lúc nào, thấy nó không đáp, hắn nói tiếp

- Hôm nay gây chuyện lớn mà còn thoải mái đi hẹn hò sao?