XtGem Forum catalog
When I'm Seventeen …

When I'm Seventeen …

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324800

Bình chọn: 8.00/10/480 lượt.

/>- Anh đủ tư cách để hỏi sao? Là vì ai nên tôi mới ngồi đến ngu người hả?????

- Tôi có bảo cô đợi sao?

- Phải rồi là tôi ngu ngốc nên mới thế, giờ có ăn không thì bảo

- ….ăn

Khôi Thần ngồi xuống, cẩn thận gắp từng miếng rau miếng thịt, nhìn đến mòn mắt mới ăn, nhai thật chậm, nuốt thật từ tốn. Hiểu Thuyên nhìn mà phát bực, nhưng thôi dù sao hắn cũng chịu ăn

- Thế nào?

- …lạ

- Lạ???

Hiểu Thuyên nhíu mày, nó nhớ đã nếm rất kĩ mà, không lẽ lưỡi có vấn đề

- Những món này…nuốt được

Pặc

- Đùa nhau à?

Nó mặt tối sầm, chiếc muỗng đã gẫy làm đôi. Khôi Thần không để ý đến khuôn mặt đầy sát khí của nó, hắn chống cằm nghiêm túc hỏi

- Này nói thật đi, có thực là cô làm không?

- ….không

- Biết mà

- Nói thế cũng tin à??

- Ừ

- ..anh….

- Nói thế cũng tin à

- ….

Hắn cốc nhẹ lên đầu nó, miệng khẽ cười

- Rất ngon

Thuyên thoáng đỏ mặt, nó húng hắng ho che đi nét bối rối

Hắn đột nhiên cầm tay nó, kéo đến chỗ ghế sopha

- Không ý thức được là mình bị thương à?

Hắn hỏi giọng pha chút lo lắng, cẩn thận dán băng cá nhân lên….cả 10 đầu ngón tay của Thuyên. Nó nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi

- Có thật không?

- ???

- Anh…còn yêu cô ta?

Hắn khựng tay lại, trong đáy mắt ánh lên chút ngỡ ngàng và khó chịu

- Không liên quan đến cô

- Tôi có quyền được biết

- Vì cô là vợ tôi sao?? Đừng cứ…

- Vì tôi thích anh, nên tôi có quyền được biết

- Cô….đang nói gì thế???

- Chẳng biết

Khôi Thần vừa khó hiểu vừa muốn tức điên lên, nhưng khi thấy vẻ mặt buồn bã của nó, hắn lại không nỡ, thôi thì cứ coi như không nghe thấy gì, tiếp tục cúi xuống băng cho nó

- Này trả lời coi

- ….có lẽ

Thần biết với tính cách ngang bướng cuả “vợ” thì tốt nhất cho đại một câu trả lời ba gai. Nhưng hắn không nhận ra rằng, chữ “có lẽ” của hắn chẳng khác nào là “còn”

- Còn..với tôi thì sao?

Hắn hơi dừng lại chút, rất nhanh, lại tiếp tục

- Bình thường

An Hiểu Thuyên lập tức rút tay lại, Thần nhìn nó đầy thắc mắc

- Tôi không thích những gì mơ hồ

- …

- Nếu…anh không quên được cô ta, cũng xác định sẽ không thể nào thích tôi, thì…đừng quan tâm đến tôi nữa

Thần trầm ngâm, hắn không biết phải nói gì đây, hắn chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về chuyện tình cảm, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên, đến đâu hay đến đó thôi

- Tôi có quên được cô ta không? Rõ ràng là..không. Tôi có thể yêu được cô không? Tôi cũng không biết, nhưng..tôi hi vọng là có

- Được rồi. Vậy là đủ rồi

Thuyên nói lớn, khóe môi hơi cười, rồi lại ngồi xuống cạnh hắn chìa tay ra

- Giờ thì băng tiếp đi



Một ngày nắng đẹp, Như Quỳnh ngồi chống cằm, mắt nhìn ra cửa sổ, chăm chú quan sát những chiếc lá cuối cùng đang cố sức bám víu vào cây mẹ, để rồi đợt gió nhẹ thoảng qua cuốn đi chút sức lực cuối cùng khiến chúng chao lượn và mệt mỏi đáp xuống mặt đất

- Như Quỳnh, con bé lúc nãy kêu cậu ra làm gì vậy??

Một bàn tay khẽ đặt lên vai cô, cô không quay lại cũng chẳng buồn đáp, cô luôn ghét những đứa nhiều chuyện, Quỳnh chau mày khi bị người khác chạm vào, nhưng rất nhanh đôi lông mày thanh tú lại dãn ra đầy thích thú khi cô nhớ đến buổi nói chuyện lúc nãy

- Cô nói gì cơ? Tôi nghe không rõ

- Tôi nói: Hãy thi đấu đi, cạnh tranh công bằng

An Hiểu Thuyên nhắc lại, giọng đầy quả quyết, khuôn mặt thường đùa nghịch hằng ngày cũng trở nên nghiêm túc, Triệu Như Quỳnh khoanh tay , nhìn Thuyên từ đầu đến cuối rồi nhếch mép cười

- Ngoại hình, IQ, gia thế, tất cả tôi đều hơn cô. Cô lấy gì để đấu với tôi?

- Thứ quan trọng nhất, tình cảm của Dương Khôi Thần

- Haha, chắc không nói cô cũng biết, anh ấy yêu tôi hơn cô

Hiểu Thuyên lướt mắt qua Như Quỳnh, quay người bước đi

- Đừng chắc chắn như thế

- Tự tin nhỉ?

- 5 giờ chiều. Sân bóng



- Này sao không trả lời thế?

Tiếng nói làm cắt ngang dòng suy nghĩ của Quỳnh, cô lại chau mày, xách cặp đứng lên

- Ơ đi đâu vậy?? Sắp vào học rồi

- Tôi sẽ học tiếp nếu cô ngậm mồm lại

Con nhỏ kia mở to mắt kinh ngạc, cả lớp học cũng bỗng trở nên yên ắng. Biết rõ thế lực nhà họ Triệu, cô gái kia đành ngậm đắng nuốt cay, ngồi xuống im lặng không nói nửa lời, Như Quỳnh nhếch mép, ngồi lại vào chỗ. Buổi học bắt đầu

- Này

Khôi Thần nắm lấy tay Thuyên kéo giật nó lại, không những không bất ngờ, nó còn thản nhiên trả lời

- Gì?

Sắc mặt hắn rõ là đang bực mình, nhìn thấy khuôn mặt dửng dưng như không của nó càng khiến hắn tức điên, cố kiềm mình lại, hắn nói

- Cô đang làm trò gì vậy?

- Trò gì?

- Cô và Triệu Như Quỳnh

- À, nghe