
i cùng, sau tất cả thì nơi bình yên nhất của cô vẫn là nơi đây: trong vòng tay che trở của anh. Cô biết, không thể yêu, không có quyền dựa dẫm, không được yếu đuối nhưng cô có quyền một lần đón nhận tất cả nhưng thứ này chứ? Anh cũng hôn nhẹ lên trán cô, ân cần và dịu dàng như bảo bọc một viên ngọc xinh đẹp, dễ vỡ vậy. Viên ngọc đó đã từng một lần vỡ tan rồi, anh đã bán đi mọi thứ của mình và dùng hết thời gian còn lại để lắp ráp lại từng mạnh vụn một nên anh không thể làm rơi một lần nữa. Nếu không, nó nhất định sẽ vỡ vụn theo gió mà biến mất trong đêm đen mất.
_ Anh! Em muốn làm nhiệm vụ _ Cô nói, giọng nói kiên quyết.
Nhìn cô, anh khẽ thở dài. Anh biết rằng cuối cùng có thể nào cô cũng sẽ nói như vậy mà. Đứa nhỏ này mục đích sống duy nhất giờ đây chính là có trả thù và trả thù mà thôi. Cô đang bước vào con đường mà trước kia Độc Xà đã từng đi qua, nhưng cô đẩy mình lún sâu vào nó hơn Độc Xà. Nếu như Độc Xà uất hận anh vì giết gia đình mình đến mất hết lý trí thì Bạch Xà lại từng chút từng chút tổn thương bản thân mình khi hận Huyết Xà đã phản bội lại niềm tin, tình yêu của cô. Anh tự hỏi, liệu có hay không ngày cô có thể quay trở lại bước như Độc Xà? Chạm tay vào gương mặt của cô, làn da mịn màng nhưng lạnh ngắt không có một chút độ ấm nào. Cái này có lẽ là do thứ anh đã đưa cho cô và nó đã biến cô thành người băng như thế này. Một năm qua, cô kiên quyết theo đuổi nó, bất chấp bao nhiêu máu rơi, bất chấp cứ ngã xuống ngất đi rồi lại tỉnh dậy mà điên cuồng luyện. Đã từng có lúc máu từ mắt lại khẽ chảy nhưng rồi ngay lập tức khô lại và biến mất. Anh gạt đi tóc mái xõa xuống dưới mặt cô, che khuất đi đôi mắt to, đen nháy nhưng giờ đây nó vô hồn, không chút anh sáng nào len lỏi vào được cả. Anh tự hỏi rằng, còn đâu rồi những ánh sáng lấp lánh ngàu xưa kia; còn đâu bầu trời đầy ắp trăng sao mà ngày xưa anh luôn yêu thích đó. Anh tự hỏi: Có phải anh đã tự tay hủy đi thứ ánh sáng đó hay không? Lồng ngực anh ánh lên nỗi đâu nghẹt đến khó thở, nó nén lên ngực anh vô vàn thứ áp lực khiến cho anh phải gồng mình chịu đựng, chống đỡ. Nhưng anh biết, những gì anh chịu đựng còn chưa bằng người nào đó phương xa đang phải khốn cùng. Buông tay, siết chặt thành nắm đấm, xoay người, anh gọi:
_ Joker, Tứ Thần!
Từ trong bóng đếm, bước ra là năm thân ảnh mặc áo đen. Họ bước tới, ánh mắt đều dồn về phía cô đang ngả người vào ngồi cạnh anh. Không một lời nói nhưng họ đều đồng thanh quỳ rạp xuống đất chào:
_ Chủ nhân.
Lời nói chứa đựng sự xúc động, đau xót và nhớ nhung sau một năm xa cách. Một năm qua không ai nhìn thấy cô, sau bao nhiêu chuyện, kể từ ngày đó, họ đã phải tự nhủ rằng họ đã mất đi cô rồi, ít nhất là linh hồn của cô dường như đã không còn tồn tại. Con người, sống mà mất đi cảm xúc thì khác gì đã chết rồi, bộ não có hoạt động cũng chẳng sưởi ấm được con tim đập yếu ớt kia. Còn tim đập vang lên những nhịp đập cũng không thể chữa lành vết thương nơi ruột gan quằn quại đau đớn kia được.
Bạch Xà nhìn họ, gật đầu một cách máy móc. Cô biết cảm xúc trong cô có nhưng một năm qua sống với đá vô tình, nước lạnh, gió mênh mang đã khiến cho gương mặt cô đông cứng, trái tim cô bị nhốt trong một khối băng vĩnh cửu rồi. Thấy vậy, anh cũng chỉ thở dài nói:
_ Nhiệm vụ lần này không dễ chút nào. Ngược lại rất nguy hiểm, nhất là đối với một cô gái như em. Vốn dĩ anh định làm nhưng nếu em muốn thì có thể nhận. _ Anh nói, đưa cho cô một tập hồ sơ.
Trên tập hồ sơ này kẹp một bức ảnh cũ của một chàng thanh niên lúc ấy chừng mười tám tuổi đang nhếch môi cười khẩy. Đuôi mắt anh ta dài, ánh mắt ngang tang mà hống hách như thách thức tất cả bất kể là cuộc sống khắc nghiệt này. Nhìn xuống dưới là tên, tuổi và đặc biệt là phần tiền án tiền sự của người này. Anh ta bị tống vào tù từ năm mười tám tuổi do rất nhiều tội danh khác nhau. Đặc biệt hắn rất được nhà nước “ưu ái” chuyển thẳng vào nhà giam của chính phủ, gắn mắc tội phạm nguy hiểm chứ không phải là trại cải tạo hay nhà tù thông thường. Chính vì vậy, hắn luôn được các cai ngục chăm sóc cẩn thận.
_ Giết hắn? _ Cô ngước lên nhìn Hắc Xà.
_ Không, anh muốn em đưa hắn ra khỏi ngục _ Anh lắc đầu, cười nói.
Cầm lấy tập hồ sơ về người này ở trên bàn. Anh lấy một tờ giấy trong số những tờ giấy khác giơ lên cho cả cô cùng Tứ Thần và Joker thấy. Anh nói:
_ Cậu ta có thứ chúng ta cần sau này.
Cô nhíu mày, nhìn vào tờ giấy nhưng vẫn không rõ lắm. Những tờ giấy sau đều là những tội trạng to, bé dài dằng dặc của hắn từ lúc mười lăm tuổi đến lúc mười tám tuổi khi bị bắt vào tù. Trong ba năm, mà tội trạng của tên này còn nhiều hơn mấy lần những tên già biến thái, kinh tởm mà cô từng giết qua nữa. Đều như nhau, có thứ gì khác đâu mà khiến cô phải chú ý chứ. Không giết hắn thì thôi chứ tại sao lại tha cho hắn, mà hơn thế nữa là còn muốn cô cứu hắn ra khỏi ngục tối kia?
_ Em biết lí do thực sự hắn bị tống vào nhà tù quốc gia là gì không? Chỉ với cái tội trạng cướp của giết ngườ