
ó té ngay.
- Ừ nhỉ. Chỉ có lũ chim là không té.
- Vì nó có đôi cánh. Khi mày có cánh sẽ không bao giờ té. Lại biết bay!
- Chú Hùng bảo ngày xưa con người có cánh, nhưng vì làm việc nhiều quá, nó mòn đi.
- Uổng thiệt. Nhưng mà còn hơn, người mà có cái miệng như con chim thì xấu lắm.
Cả hai cười ngất, tưởng tượng ra cái mỏ chu chu.
- Mày có nghe tiếng dế gáy không? Tôi nói.
- Có. Con đó chắc hăng lắm. Tao chưa bao giờ nghe con nào gáy hung dữ như nó.
- Mày thấy có nên cho thằng cháu lão ăn xin một con không? Con sống á!
- Tao cũng không biết nữa, nhưng tao thấy thằng đó kỳ quá.
- Ông nó sắp mua đất rồi đó. Tao nghe nói sẽ không đi xin nữa, về quê.
- Còn lâu. Bấy nhiêu đó tiền không đủ đâu. Mua một khu vườn nhiều tiền lắm. Mẹ tao nói vậy.
- Mày đã thấy rồi à?
- Ừ. Tao lén nhìn. Tao còn nghe ông nó nói, dạo này ông nó nhức
trong xương nhiều lắm. Tuy vậy vẫn sống khỏe, sống một trăm tuổi mới
chết.
- Ông nó bao nhiêu tuổi vậy, gần một trăm chưa?
- Tao cũng không biết. Chắc gần rồi. Tao thấy già quá chừng.
- Hay chúng mình cho nó một con dế đi?
- Ừ, để xem đã. Tao sợ nó nói, tao không thèm dế của tụi mày.
- Ai mà biết. Chắc nó không có con dế tươi.
- Ngày mai tao sẽ hỏi thằng Toàn, xem nó có đồng ý không.
- Chắc nó sẽ đồng ý. Nhưng nó sẽ không chịu đem đến đâu.
- Ừ há. Ai sẽ là người đem đến. Tao cũng sẽ không đem đến. Kỳ thấy mồ. Nó sẽ nói mình làm quen nó.
- Tao mà thèm làm quen nó.
- Mình sẽ kêu con Phượng.
- Không được, nó sẽ kể cho mọi người biết.
- Vậy thì thôi đi!
- Ừ.
- Chú Hùng ơi! Tắm mưa không?
Tôi đứng trước ngõ réo. Chú thò đầu ra khỏi cửa sổ. Ðứng từ xa nhìn, tôi thấy mặt chú đầy râu. Cái cằm như to lớn khác thường.
Chú cười khanh khách:
- Chú lớn rồi! Không tắm mưa nữa.
- Tại sao vậy?
- Ừ. Người lớn là vậy.
- Nếu vậy thì cháu chẳng thèm lớn nữa. Tắm mưa vui lắm. Chú ra tắm đi. Dù chú có tắm mưa, chú vẫn là người lớn.
- Thôi được rồi, ông tướng. Nhưng chỉ tắm trong vườn thôi đấy!
Tôi nhảy tót vào nhà.
- Dắt con bò cho nó tắm luôn đi chú!
Chú lắc đầu rồi cõng tôi ra vườn. Hai chú cháu nằm dài ra đất.
- Cô Hồng có khi nào tắm mưa không? Tôi hỏi.
- Không, cô Hồng là con gái, ai lại tắm mưa.
- Mẹ cháu cũng chẳng khi nào tắm mưa. Mẹ nói tắm như thế, tóc sẽ rối.
- Ừ, mẹ cháu tóc dài mà.
- Nhưng cô giáo Hà tóc ngắn, vẫn không tắm mưa!
- Ừ nhỉ.
- Chắc tại cô mang guốc cao gót, chạy sẽ té.
Chú Hùng cười ngất. Cái mặt đầy râu cứ nhăn nhăn. Khi cười, chú
gồng lên, cổ to như con sư tử. Với cái cổ to như thế, cái đầu chắc trở
nên nhẹ lắm. Tôi vẫn luôn ước ao khi lớn lên cái cổ cũng to như vậy. Ðó
là một cái cổ dũng cảm mà. Mẹ tôi vẫn thường nói, đàn ông cái cổ to mới
oai. Những người cổ nhỏ, cứ thụt thụt như con rùa.
Tôi ngồi dậy chạy ra giếng. Nước mưa từ trên trời rơi xuống giếng
thật đẹp. Mặt nước cứ loang loang như có nhiều con cá đang đớp mồi bên
dưới. Chú Hùng chạy theo. Chú lấy cái gàu múc nước xối vào người tôi.
Vừa tắm mưa, vừa tắm giếng thật tuyệt vời. Nước giếng ấm như được hơ
nóng.
Thằng Tí ở đâu không biết chạy vào ôm chặt chú Hùng từ phía sau lưng.
- Con đố chú, ai đây? Nó hét lớn.
Chú lúc lắc cái đầu:
- Có phải người khách lạ không vậy?
- Không phải, người khách quen!
- Nếu người khách quen hãy cho tôi xem chân.
Nó giơ một cái chân lên.
Chú Hùng lắc đầu:
- Ðó không phải là cái chân.
- Chứ đó là cái gì?
- Một cái vòi voi!
Chúng tôi ôm chặt lấy chú. Một gàu nước xối ướt cả ba người.
- Thôi các cháu ở đây chơi nhé. Chú vào.
Tôi kéo thằng Tí chạy ra cây vú sữa. Hai đứa trèo lên ngọn cây, nhún thỏa thích. Vừa nhún vừa nhắm mắt, thả hai tay.
- Tao đã nói với thằng Toàn rồi, mình sẽ chơi trò kẻ lạ mặt với thằng cháu ông ăn xin.
- Ừ há. Nhưng mình biết để con dế chỗ nào bây giờ. Ông cháu nó vẫn đổi chỗ nằm liên tục.
- Chẳng sao cả. Ðợi họ ngủ, mình để con dế gần chỗ đó rồi bỏ đi. Nửa đêm, con dế gáy lên, nó sẽ biết ngay.
- Ðúng rồi. Ngày mai mình sẽ bắt con dế bữa hổm. Nhưng mà nó có biết mình tặng nó không nhỉ?
- Làm sao biết được. Nó sẽ nghĩ con dế tự động chui vào cái hộp. Rồi cái hộp tự nhiên đóng lại.
- Xạo. Không có cái hộp nào tự động đóng lại cả.
- Ừ. Khó ha. Nó sẽ biết tụi mình đó. Nhưng mà cũng chẳng sao. Nó sẽ mừng lắm. Nó sẽ vứt con dế khô đi.
Chúng tôi trèo xuống rồi chạy ra đường. Gặp con Phượng đang đứng
ngoài ngõ, môi tím ngắt. Nó nhoẻn miệng cười, cái răng trắng chạch.
- Tụi mày ở đâu vậ