
n thấy anh
ta dường như mọi chất chứa khó chịu trong lòng dâng lên nghẹn ứ.
Tại sao ngày ấy Cao phu nhân lại chọn cô trong số sáu người con gái tròn mười
tám tuổi, tại sao lại bắt cô phải đi theo con đường của họ, làm mọi thứ họ
muốn. Cứ cho là anh ghét cô vì người con gái khác đi, nhưng có cần phải vô
trách nhiệm như thế không ? Thà rằng anh nói hủy cái đám cưới này đi, rằng cuộc
đời của cô chẳng liên quan đến một giây phút nào của anh thì cô có khi đã được
giải thoát. Ai là người đáng thương ở đây nhất ? Cô giờ chẳng cần một sự đảm
bảo trong tương lai sau khi đã li hôn nữa, càng không phải là ăn bám nhà họ
Cao. Cô không tin cuộc sống này sẽ khép lại nếu như vất bỏ kế hoạch của họ. Lấy
anh ta để làm gì ? Đúng là ban đầu cô đã mơ tưởng hão huyền nhưng hết rồi, cô
tỉnh ngộ rồi. Trước khi quá muộn cô muốn họ trả lại bình yên cho mình, lấy
chồng giàu để làm gì, anh ta có đẹp trai hay như nào chăng nữa cũng có đem lại
hạnh phúc cho cô. Hôn nhân phải xuất phát từ tình yêu, điều kiện này cả hai đều
không đáp ứng vậy thì kết hôn đúng là vô nghĩa !
Đằng nào cũng là có lợi cho anh ta, bây giờ cô sẽ bảo anh nói với hai bậc phụ
huynh. Vừa nhẹ nhõm, cô lại không cắn dứt lương tâm với bản thân. Họ có bắt đền
thì cô sẵn sàng làm a hoàn cho tới khi trả xong nợ số tiền đã tiêu. Khả Vy này
là người ngay thẳng, tuyệt đối không tham lam ! Từ bỏ những câu chuyện cổ tích,
đây mới chính là cô !
Bước chân tiến lại gần Lạc Thiên, Khả Vy đã sẵn sàng vĩnh biệt vinh hoa phú
quý.
- Chúng ta phải nói chuyện, anh không muốn nghe thì cũng phải để tôi nói !
Anh vẫn ngồi, nắm chặt một vật gì đó như là máy quay phim. Còn cô đứng thẳng
thắn trước mặt.
Thái độ phớt lờ của anh càng làm cô tức tối hơn. Không biết cuộc nói chuyện với
Nhược Lam ở nhà họ Hoàng hôm đó đã làm anh phiền muội thế nào nhưng việc bỏ qua
những lời cô nói là không được. Anh yêu ai thì mặc kệ anh, cô chẳng thèm quan
tâm nhưng đừng có nhất nhất nghĩ về người đó mà quên đi cách cư xử với người
khác.
- Tôi không muốn kết hôn !
Anh thậm chí còn không mở mắt nhìn lại.
- Chẳng phải tôi đang tìm cho anh và người anh thương một con đường riêng hay
sao ? Đừng tỏ ra chỉ có mỗi Nhược Lam của anh tồn tại xung quanh cái thế giới
này, nói cho anh biết tôi chẳng thèm lấy anh ! - Khả Vy nói mà lòng thanh
thảnh, cô chẳng có dây mơ rễ má gì với Lạc Thiên, vậy thì vì món há cảo của
Nhược Lam mà quyết định không kết hôn để hai người đó đến với nhau.
Nói xong xuôi thì cô quay đi, mỉm cười với bản thân, thầm nghĩ : Mấy đứa con
gái nào mà mê muội yêu thằng cha này đúng là có vấn đề, hắn đúng là kẻ đàn bà
yếu đuối, gặp chuyện tình cảm trắc trở chưa gì đã chùn bước, may mà có một tiên
nữ giáng trần như mình tốt bụng giúp đỡ.
- Nhưng… Cao Lạc Thiên nhất định phải lấy Triệu Khả Vy !
Từng câu từng chữ rành mạch xuất phát từ chính miệng Lạc Thiên, anh chắc chắn
câu nói đó. Mở mắt, phủi lá rụng trên vai áo, đứng dậy đi ra khỏi ghế đá, anh
bước chân tới chỗ cô, vỗ vai và cho cô một ánh nhìn khó hiểu.
- Phải cho người đã làm hỏng chậu đỗ quyên của Lạc Thiên này một sự mất mát chứ
!? - Đi tới cửa anh ngoái lại một câu, nở một nụ cười.
- Tại sao hắn lại biết là mình ? Mất mát ? Mất cái gì ? - Khả Vy nhăn mặt nhìn
chậu đỗ quyên, cô chưa từng thấy hổ thẹn khi vô tình làm chết chúng.
Một làn gió thoảng qua cũng khiến hai má cô ửng hồng.
*
Thực tế thì Lạc Thiên đâu có biết ai đã làm hỏng chậu hoa, câu nói của anh nên
hiểu theo nghĩa bóng. Bởi lẽ nếu biết là cô, anh đã không dùng từ « người » một
cách kiêng nể. Đó chính là Cao Lạc Trương.
Chậu hoa đó tượng trưng cho người con gái đã đang ở trong trái tim anh. Cũng là
vô tình khi tối qua anh đến thư phòng lấy vài cuốn video cũ, vốn là những kỉ
niệm bên Nhược Lam, muốn xem lại để ôm miền kí ức. Anh dự định làm một clip
cuối cùng cho cô, chỉ là nói vài điều trước khi chấp nhận sự thật phũ phàng,
bật camera, sau đó Cao phu nhân gọi anh tới phòng bà hỏi chuyện có đi chụp ảnh
cưới không, và hỏi han các thứ. Mất bao nhiêu lâu khi quay lại, đoạn video đáng
lẽ là hỏng lại cho thấy một cuộc nói chuyện vô cùng hệ trọng. Ban đầu anh không
định xem lại chẳng may nhấp màn hình đến đoạn giữa, nghe thấy tiếng quản gia
Tôn và cha anh.
Đoạn video không quay được hình của hai người nhưng giọng nói không lẫn vàn đâu
được :
- Cậu Lạc Thiên đã biết quan hệ ruột thịt giữa tiểu thư Nhược Lam và ngài
rồi !
- Sớm muộn thì nó cũng phải biết thôi ! Quan trọng phu nhân ta không biết chứ ?
Còn Lạc Thiên, nó có giận ta không ? Dù thế nào vẫn phải tổ chức đám cưới giữa
nó với con bé kia !
- Phu nhân bà ấy vẫn chưa biết, còn cậu Lạc Thiên đương nhiên phận làm con sao
có thể giận ngài được. Nhưng nếu để phu nhân hay cậu chủ biết ngài vẫn còn giữ
liên lạc với bà Trịnh thì không được đâu ! Mà lỡ ông Trịnh biết tiểu thư Nhược
Lam không phải con đẻ của mình hẳn sẽ không để yên.
- Biết làm sao