
n.
Khả Vy ở trên lầu, cô vừa trải nhiệm một bữa tiệc ẩm thực với đủ các vị gia:
đắng, chua, cay, mặn và lợ. Thật là kinh khủng, không thể tưởng nổi cái gì
trong thứ nước ấy, ngọt thì không thấy mà lại cay kinh khủng, mặn ghê gớm, nước
rượu đắng sặc lên tận mũi, sợ nhất là cái vị lợ trong sự hòa trộn không hợp lí.
Ai lại quá đáng đùa cái trò này, nhìn thấy Triệu Đông Kỳ đang thẩn thơ bên chai
rượu, ngoài anh ta thì còn ai. Cô hùng hổ tiến đến.
- Con ki ki nào dám cả gan bôi tro trát trấu vào mặt ta!!!!!!!!!!??????? - Vũ
Gia Khánh gồng người, mối nhục này không trả ngay thì không thể nguôi ngoai.
Anh phăm phăm vất chiếc áo khoác ra, đi vội lên lầu, qua chỗ người phục vụ rút
lấy khăn trên ngực áo họ lau qua loa khuôn mặt.
- Gia Khánh! Cậu đến từ lúc nào mà tôi không thấy? Làm một ly với tôi! - Tuấn
Kiệt niềm nở gặp lại chiến hữu sau bao năm xa cách.
- Tôi không có thời gian, đang điên tiết đây! - Anh ngó nghiêng lùng sục khắp
mọi nơi.
- Cậu sao thế? Tìm ai à? - Tuấn Kiệt nhận thấy vài giọt nước đọng trên đỉnh đầu
người bạn thiết nghĩ là sương hoặc nước hoa hay gôm xịt tóc.
- Vừa rồi có nhìn thấy đứa nào mặc máy màu trắng, tóc dài ngang lưng không? -
Góc đứng của anh với ban công chéo nhau một đoạn, khi cô gái đó quay mặt đi chỉ
kịp thấy một phần đằng sau, nếu anh đứng ngay dưới có khi đã không bị sao bởi
đường cong của những tia nước trong miệng cô gái đi theo quỹ đạo hypebol.
- Mặc váy trắng? Ở đây có biết bao người! Cậu lại vướng bận vào chuyện tình
duyên à? Sao bạn mình đều lận đận thế nhỉ? -
Tuấn Kiệt còn đang lo cho Lạc Thiên, nay lại thêm người nữa.
- Con quỷ cái đó mà để ta biết thì chết đi! Ta sẽ hủy hoại dung nhan nhà ngươi!
Có ai thấy con điên nào đứng ở cái ban công này không? - Vẫn còn nguyên cơn
giận, Gia Minh rủa ra tiếng, nói to hỏi những phục vụ và người xung quanh.
- Vừa nãy tôi có để ý, hình như là...- Tuấn Kiệt lúc rồi cũng tìm kiếm Khả Vy ở
đâu, anh và Trần Hùng đang điều tra quan hệ lập lờ của cô gái này với Lạc
Thiên.
- Nói xem, nó ở đâu? - Vũ Gia Minh không kiềm chế nổi, thúc giục.
- Cô ấy mặc nợ gì cậu à? - Tuấn Kiệt xem xét trước khi nói, dù sao hôm trước
gặp Lạc Thiên và cô gái thấy hai người nói chuyện cũng gần gũi, còn xưng ông xã
bà xã với nhau, tốt nhất nên tránh rắc rối cho cô vợ tương lai của bạn thân với
giả sử trường hợp này xảy ra.
- Bạn có biết Triệu Khả Vy là ai không? - Tâm Như ra vẻ hỏi chuyện một cô bạn ở
gần chỗ hai người đàn ông, giọng nhẹ nhàng, cô đứng quay lưng với họ.
- À, là cô gái vận đồ trắng đứng lâu lâu ở ban công thứ ba ấy hả? - Chỉ cần nói
đến đây, mấy cô gái đạt được mục đích thì lẩn chỗ khác.
Biết tên được con quỷ to gan, không chần chừ mà Vũ Gia Minh hét lên:
- Triệu Khả Vy là con cóc ghẻ nào? Mau ra đây, đừng để Vũ Gia Minh này chờ đợi!
Cho nhà ngươi hai giây để chuẩn bị rồi ra nhanh!
Tiếng nói to dù không dùng mic khiến mọi người khựng lại, cái tên Triệu Khả Vy
vợ chưa cưới của Cao Lạc Thiên thì ai chẳng biết, họ xầm xì to nhỏ. Cách ăn nói
thô lỗ xuất phát từ một chàng công tử ăn mặc lịch sự, khuôn mặt khôi ngô, người
xung quanh cũng đều nhận ra chủ nhân chất giọng tức tối đó là Vũ Gia Minh với
biệt danh “đại gia chơi bời!”, đã có chuyện gì xảy ra, chẳng ai biết.
Chăng chỉ tò mò vì sao cô gái Khả Vy đó lại quen biết với cả hai đại gia sát
gái là Lạc Thiên và Gia Minh.
Khả Vy chất vấn Triệu Đông Kỳ, anh khăng khăng phủ định không phải do mình,
chẳng cớ gì anh lại châm chọc cô cả. Đột nhiên một tiếng nói thất thanh vang
lên át cả tiếng nhạc, Khả Vy mải suy nghĩ là ai, lập tức nghe thấy cái tên
người “Vũ Gia Minh” nhớ lại lời của người phục vụ.
- Khả Vy, đừng nói là cô gây chuyện với người ta đó? - Triệu Đông Kỳ hướng mắt
ra trung tâm dò hỏi.
- Ai thèm?! Đâu, anh ta ở đâu? Phải làm rõ vụ này mới được!
- Xin cô, hãy nghĩ tới danh phẩm của nhà họ Cao mà đừng làm liều! Cô nên nhớ
mình sắp là người của Cao Lạc Thiên rồi, không được làm bậy! - Triệu Đông Kỳ
không thấy vị quản gia Tôn đâu, nhưng anh chưa kịp can ngăn thì cô đã nhấc gót
cót két đi.
- Này anh kia! Tôi là Khả Vy đây! Anh là ai mà dám khiêu khích tôi?!!!!!!
- Đúng con nhỏ này rồi! - Vũ Gia Minh nheo mắt ném điếu xì gà đã thấm nước vào
người Khả Vy.
Dường như chẳng ai không để tâm tới hai người họ, Tâm Như thích chí cười ha hả,
kể mà có Lạc Thiên ở đây thì hay biết mấy. Hành động ném rác vào phái yếu của
công tử họ Vũ thật đáng lên án.
Quản gia Tôn tìm ra chỗ Nhược Lam, ông đang an ủi cô. Ngay từ nhỏ ông đã biết
thân phận của cô nhưng cứ nghĩ ba người Lạc Trung, Lạc Thiên và cô chơi với
nhau chỉ như anh em nên không để ý. Sau này khi phát hiện ra tình cảm của hai
người ông đã chủ động nói với Nhược Lam trước để cô khuyên nhủ cậu chủ. Ông là
người trung thành với nhà họ Cao nên cũng cố gắng tìm cách cho cô được hưởng sự
chăm sóc của người cha đẻ.