
gái phố đâu - He he!
- Grừ grừ! - Khả Vy rùng mình, mình cô thế, hắn ta lại có bao nhiêu gia nô,
quyền thế. - Anh đừng nói nữa! Khi nào ly hôn thì tôi sẽ đền là được!
- Quan trọng là bây giờ, bà xã à, dầu sao chúng ta cũng sắp nên vợ nên chồng,
việc gì phải nam nữ thụ thụ bất thân nữa!
Nỗi sợ hãi tăng dần, nếu kết hôn, cô và anh ta sẽ cùng sống dưới một mái nhà,
chỉ có hai người. - Không được!
- Thiên, vừa thấy con xe cậu đỗ bên đường, sẵn có chìa khóa mà lại đúng lúc đi
tán gái nên tôi lấy đi. Định gọi bảo cậu nhưng té ra cậu lại để điện thoại
trong xe! Cô gái này là... à, chị dâu tương lai đây mà! - Tuấn Kiệt niềm nở đưa
tay chào.
- A, chào anh! - Khả Vy đon đả bắt tay lại, những lời cậu thanh niên này nói
làm cô vui sướng khủng khiếp. Cô “A” lên như vừa phát minh ra một chân lí.
- Cái thằng này! - Lạc Thiên chán nản, kể mà Tuấn Kiệt đến muộn hơn một tý có
vẻ hay không, đang đến cao trào coi cô ta xử lí thế nào - Nhà thiếu
xe hay sao mà phải mượn tôi! - thái độ, rất thái độ, anh giống như một tên keo
kẹt sít răng.
- Ơ hay, tán gái thì càng nhiều xe đẹp càng tốt! Hai người đi đâu vậy, mà chị
dâu à, Lạc Thiên nhà chúng tôi chung tình lắm, không hứng thú nhạc sàn thuốc
lắc đâu! Đừng lo nhé! - Tuấn Kiệt cứ tưởng những tia sấm sét bắt nguồn từ đôi
mắt của cả hai là vì quá khứ anh chàng Lạc Thiên này nổi
tiếng sát gái.
- Gì, vợ tôi ngoan lắm, cậu không biết à, cô ấy còn gia hạn cho tôi mỗi tuần
được đi vũ trường những ba bốn lần! Phải không bà xã!- Tranh thủ Lạc Thiên véo
má Khả Vy cho bõ tức, nhìn cô ta cười tươi như hoa, trút được gánh nặng mấy
trăm kí.
- Dạ, đối với em thì con xe này quan trọng hơn chồng ạ!
...
Sau khi tán chuyện với Tuấn Kiệt một lúc thì Lạc Thiên chở Khả Vy về, mọi người
trong nhà vẫn chờ cơm.
- Hai đứa đây rồi, đi đâu mà giờ mới về, nhìn mặt Lạc Thiên vui vẻ thế kia là
biết! - Ông Cao hứng giọng, một phần cũng muốn nói để cho Nhược Lam nghe.
- Cháu chào các bác, chào các anh chị và các em!
Khả Vy vừa dứt câu ngay lập tức Lạc Thiên đã quay lại nhìn, giọng cô ta vừa cãi
cố với anh và giọng chào hỏi ngọt bùi này chẳng lẽ lại từ cùng một cổ họng phát
ra. Đúng là con cáo.
Cả hai đi tay không về.
- Hôm nay gia đình Nhược Lam đến chơi mà hai đứa đi chơi lâu là không được đâu
đấy! - Lạc Trung lên tiếng, cũng khi hết lời anh bị Khả Vy soi mói.
Giờ có ghét tên chồng mình hay không thì cô và Triệu Đông Kỳ cũng đã cùng hội
cùng thuyền, ai rải đinh trên đường trường đều bị trù úm.
Lạc Thiên định ngồi vào bàn ăn nhưng nhận thấy phải đẩy ghế cho “người đẹp”,
anh dùng chân khươ.
- Hai anh chị đánh quả lẻ đi đâu vậy? - Lạc Mỹ thăm dò.
Ngồi vào bàn ăn, thêm ba thành viên nhà họ Trịnh, tất cả là có mười sáu người,
Khả Vy càng khổ sở với việc nói chuyện, cô vẫn chưa nhớ tên toàn bộ thị tộc Lạc
này.
Bữa cơm ấm cúng, mọi người hỏi han công việc, sức khỏe. Khả Vy có phần bị lạc
thỏm, cũng không tránh khỏi những ích kỉ, trong khi Nhược Lam bắt chuyện với
hầu hết thành viên nhà họ Cao, cô luôn tỏ ra trí tuệ mà nắm bắt rất tốt chủ đề
được nói.
- Vy Vy à, con ăn đi chứ! - Ông Cao gắp miếng thịt viên về phía bát của con dâu
tương lai.
- Dạ con cảm ơn bác! - Khả Vy mỉm cười.
Lạc Thiên chợt nhớ ra điều gì đó, anh đang muốn đẩy suy nghĩ Nhược Lam ra khỏi
đầu, thế thì đây là cách:
- Bố ơi, Vy nhà con không ăn được thịt cá biển đâu, cô ấy bị dị ứng với đồ
biển, mỗi khi ăn là da sẽ mẩn đỏ ngứa lắm! - Anh ngang nhiên gắp miếng
cá từ bát bên cạnh cho vào miệng mình, nhai ngon lành.
- Vy nhà anh ư? Chị ấy vẫn mang họ Triệu đấy! - Lạc Nhã châm chọc - Thế thì chị
dùng món súp thịt vịt này nhé, tẩm cả hạt sen ngon lắm!
- Ôi em ơi, Vy Vy kén ăn lắm, cô ấy không thích ăn hạt sen đâu! - Lạc Nhã vừa
nâng chén súp lên đã bị nguồn phát âm thu về bên mình, húp ừng ực.
- Thế hay em ăn thịt gà! - Lạc Trung gắp cho, anh xem em trai mình có định giật
lại như quân chết đói không.
- À vâng, thịt gà em ăn được, hồi sáng anh Thiên gắp cho em ăn không sao! - Khả
Vy phải canh đúng, nối ngay sau câu mời của Lạc Trung, không cho tên kia kịp
lấn tới, mắt cô lườm sang bên phải. Những gì cô đã nói với Lạc Thiên dường như
không những không được hấp thu mà anh ta lại ấu trĩ,
không khéo lão quản gia sẽ bắt cô học nhiều thứ hơn và ăn ít đi thì khốn.
- Lườm tôi cẩn thận mắt xếch đấy!
- Tham ăn vừa thôi không bội thực thì khổ! Thuốc xổ dạo này hiếm bán lắm!
Hai người gầm ghè cổ họng. Nói xong tự nhiên cùng cười, một nụ cười giả tạo che
mắt đại gia đình.
- Vy Vy à, món há cảo này mình đặc biệt làm cho bạn đấy! Hãy dùng thử đi! -
Nhược Lam thực lòng chúc phúc cho hai người họ, cách xưng hô ngượng ngùng, đúng
ra cô sẽ phải gọi Khả Vy là chị dù tuổi tác ngược lại. Cô biết lí do khiến Lạc
Thiên và mình không tới được bên nhau.
<