Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323073

Bình chọn: 9.5.00/10/307 lượt.

biển lạnh giá không
ngừng thổi, sóng từ biển mạnh mẽ vỗ vào bờ tạo thành những đợt âm thanh trầm
lắng. hắn cũng giống như cơn sóng ngoài biển này, vội vã dập diều vào bãi cát
nơi đất liền, rồi vội vàng âm thầm rời xa.



-Ngoài này lạnh lắm, đi vào đi?



Gia Tuấn đứng nhắm mắt thưởng thức màng đêm tuyệt yên tĩnh ở
đây, thật sự không một nơi nào mà làm con người thư thản như nơi này cả



-Anh vào đi, em muốn yên tĩnh một mình?



Nó nhìn Gia Tuấn cười, tỏ vẻ rất ổn, Gia Tuấn lắc đầu nhìn
nó,  choàng cho nó chiếc áo khoác ngoài
của mình rồi sải chân bước đi trên biển, để nó một mình cô đơn trên tảng đá.



Nó nghĩ rất nhiều điều về nhũng ngày này, nó rất nhớ hắn,
nhớ vòng tay, bộ ngực săn chắc mà nó vẫn thường vùi vào để cảm thấy an toàn, ấm
áp.



-Mày diễn rất tài Bảo Ngọc à? Thật không thể xem thường được
mà.



Tiếng Ngọc Mai vang vọng bên tai nó, nó lấy lại vẻ mặt
thường ngày mà quay lại, dù rất mệt mỏi.



-Cảm ơn đã quá khen, nhưng 
cũng  còn phải học hỏi nhiều ở
chị.



Nó nói khéo Ngọc Mai, thật sự cây muốn lặng mà gió cứ thích
gây bão nên không thể nhịn được nữa.



-Mày……….. thật quá lợi hại mới chia tay Thiên Kỳ đã đi quyến
rũ Gia Tuấn. Mặt mày thật dày đó.



-Chuyện đó của tao, tao đâu cần mày phải bận tâm, giờ Thiên
Kỳ là của mày rồi, mày con muốn điều gì ở tao nữa chứ?



-Tao còn chưa thỏa mãn, tao muốn mày không có được hạnh
phúc, muốn mày.,,,C………….H………Ế………….T



Nói rồi Ngọc Mai tiện tay đẩy nó xuống biển, tuy nơi này
không sâu lắm nhưng sóng rất mạnh mẽ, nó rơi xuống thân người ngập trong nước,
nó nhắm mắt từ từ chìm xuống, trong trí óc nó giờ như cuốn phim tua lại, và
dừng hẳn ở câu nói” anh sẽ bảo vệ em……. Anh sẽ bảo vệ em……anh sẽ bảo vệ em” sự
sống của nó thật sự đã kết thúc ở đây sao? Trong lúc cận kề ở cánh cửa trắng
tinh thì một luồng sáng  chiếu gọi nó,
một giọng nói quen quen.



-Bảo Ngọc em tỉnh lại đi.. Bảo Ngọc



Hắn ướt đẫm người vừa hô hấp vừa gọi nó, nó ho sặt sụa tỉnh lại nhìn
khuôn mặt lo lắng của hắn.



-Em không sao, thì tốt rồi?



Hắn ôm lấy nó vào lòng để nó được ấm áp hơn, đã mấy ngày nó
đã không được hắn ủ ấp thế này rồi. Nó cười nhẹ rồi đôi mắt ngắm lìm lại, mọi lí trí đều bất đầu u mê trong khoảng tối êm đềm.

-Hạnh phúc có giống thủy tinh không ?

~> Nó thật đẹp..

~> Thật trong sáng..

~> Nhưng rất dễ vỡ..!!!

-Hạnh phúc có giống sao băng không ?

~> Rất đẹp..

~> Rất lung linh..

~> Nhưng chỉ vụt qua.



 




Nắng tắt, mưa tan .!

. E lang thang trước gió

. Hạnh phúc nơi đó, có thuộc về E không ?!!


Ban mai đang vội vàng mở mắt đón ngày mới với mùi hương thơm
nơi hoang tàn, phải chăng cây không thể thiếu lá, mây là của trời xanh, và em
là của anh.. Mọi thứ có thật sự đơn giản mà kết thúc tại đây  hay chỉ là sự hòa hợp tạm thời của tạo hóa
chớ trêu để ta hạnh phúc rồi cướp mất
anh ra khỏi cuộc sống của em mã mãi. Không ai biết trước được điều gì phải
không anh? Xa anh đó là nỗi đau ngàn năm ngự trị trái tim em.


Hắn đứng trước chiếc giường trắng tinh kia cùng vị bác sĩ
hôm trước cứu Trọng Thiên, khoảng thời gian này hắn thật có duyên hết sức với
cái nơi quỷ quái đầy đáng sợ của chết choc, hết lần này đến lần khác đều đến
bệnh viện. Vị bác sĩ khám cho nó xong thì quay sang khẽ mĩm cười với hắn. Đây
là lần thứ hai ông nở nụ cười bình an, và phải chăng sẽ tốt lành như vậy không?



-Vợ cậu không sao đâu, chỉ vì ở dưới nước quá lâu nên bị cảm
thôi.



Hắn đáp trả bằng cái 
cúi chào  tôn trọng, rồi đưa mắt
nhìn thân hình bé nhỏ đang nằm trên giường bệnh, nó mới xa hắn không bao lâu đã
không thể tự bảo vệ mình, thì làm sao hắn yên tâm để nó xa hắn chứ.



Hắn khẽ đưa đầu xác nó, chím đôi mỗi đỏ mọng kia, hắn nhớ
lắm nhớ đôi môi luôn cho hắn nụ hôn ngọt ngào, nhớ lắm hắn dường như đã nghiện
rồi. Bất chợt nó mở mắt ra, thấy hắn đang làm chuyện xấu với mình thì nhao mài
khó chịu, hắn cảm thấy nó hình như đã tỉnh lại liền lưu luyến rời đôi môi đó.



-Cai đồ BA TRỢN,,, DÊ XÒM… TÔI ĐÁNH CHẾT ĐỒ SAO CHỖI NHƯ
ANH.



-ÂY da,, đau anh ,.. em có biết đau không đấy.



-Còn nói nữa,, đánh chết đồ BIẾN THÁI như anh.



-Em đang bệnh đấy nhá? Anh không thèm chấp con heo què như
em.



-Gì chứ?.. ÂY DA đau đầu quá.



Nó ôm đầu la. Thật sự rất đau đầu mà nó tại sao lại ở chỗ
này với hắn ta? Nó tua lại kí ức.



1s



2s



3s…



Rồi nhìn hắn cười cười trừ.



-Điên rồi à?



-Điên thua anh



Nó chu mỏ chề môi lêu lêu hắn.



-Anh cắn bây giờ



Câu nói ngàn vàng của hắn làm nó ngậm miệng lại không giám
chêu hắn nữa nếu không thì mất cái mỏ đẹp đẽ như chơi. hắn chỉ cười nhìn nó rồi
ôm chặt lấy.


Cả đêm Gia Tuấn tìm nó mà không thấy đâu, cho đến khi hay
tin nó vào viện th