
nghiệp giùm.
-Chính người ba vĩ đại mà anh hằng yêu quý là kẽ đã phá nát gia đình anh, mẹ anh nhẫn tâm bỏ rơi anh, ba ( ruột) anh vì thế mà chết, tuổi thơ của anh, gia đình của anh, quá khứ của anh tất cả điều do một tay ông ấy gây lên, anh có ngày hôm nay thật đáng thương
Như sát muối vào tim, mặc dù Nam Phong không hiểu gì cả, vì anh chỉ nhớ lại một phần của kí ức mà thôi, chỉ nhớ mỗi mình nó còn những việc khác anh không hề có ấn tượng.
-Nhảm nhỉ.—Nam Phong nói mà khiến Tiễu Mễ trợn tròn mắt.
Biểu hiện gì chứ? Không tức giận ư? Tại sao? Hay là….
-HAHAHA.. ĐÁNG THƯƠNG,,,ĐÁNG THƯƠNG….--Tiễu Mễ cười rồi quay gót đi, cô điên đến không thể nhận ra chính mình, vì tình yêu khiến cô mù quáng, ngày càng trở thành kẻ khát máu, con đường cô đi đã thành vực thẩm, Tình yêu mà cô hay khao khát chỉ là bộ da bao phủ lấy con người tham lam tiền tài của mình
Đi ra xa quán Bar , trên đường không có bóng người nào cả vì uống quá nhiều nên anh có chút không tỉnh táo, Rượu đã dần ngấm khiến đôi mắt anh hơi mờ mờ, lấy tay dụi dụi mắt anh không thể say được, phải tìm nó để nói chuyện, anh không tin tình yêu kia lại dẽ dàng thay đổi như vậy?
Cảm giác hoa mắt chóng mặt xen lẫn đau đầu khiến Nam Phong không thở nỗi, anh lảo đảo trên con đường mà không hướng đi,Lại những kí ức đáng chết kia xen vào tâm trí anh, khiến anh đụng phải mấy tên cà trớn.
Mấy tên đó bị va trúng liền nắm cổ áo của Nam Phong.
-Thằng chó… mày không có mắt hả?—Tên đó hung hăng.
-Đụng phải ông sao không xin lỗi.—tên khác lườm.
-CÚT..—Nam Phong đau đầu mắt thì như mở không lên, anh hất tay bọn chúng ra, đi không vững liền ngã nhào xuống đất,
-Đạp nó cho tao.—Cả bọn, ba bốn đứa nhào vào đá, đấm anh tơi bời, cơn đau đầu khiến anh không thể phản kháng.
Bọn chúng nhếch môiđi khi thấy đã quá đủ, cơn mưa rơi tí tách ôm lấy thân hình anh, anh phải cảm ơn chúng thì đúng hơn? Kí ức kia được mưa gởi đến khiến anh chỉ mĩm cười chua chát, người anh coi là ba , ông ta thật ra là ai? Có phải giống như Tiễu Mễ nói? Những giọt mưa nặng nề rơi trên đường mòn, anh hét lớn thảm thiết trong mưa, đôi mắt thầm oán trách.
Không biết quảng đường bao xa, không biết đã đi đến tận đâu, cơn men say cùng với mưa đêm khiến con người anh mất đi tri giác.
Mò mẫn với cánh cổng xanh xanh, Nam Phong thẩn thờ.
-BẢO NGỌC.. NGUYỄN HOÀNG BẢO NGỌC… EM RA ĐÂY? RA ĐÂY NÓI CHUYỆN VỚI ANH.. BẢO NGỌC.--- Nam Phong hét to trong mưa, đôi mắt bị nước mưa xóa tan đi những giọt long lanh đang kẽ rơi.
Âm thanh trong cơn say khiến người trong ngôi nhà bất giác nhìn ra.
-Nam Phong,, anh ta đến đây làm gì?—Thảo Anh nhìn ra ngoài.
-Kệ hắn.. mặc xác cái loại người như hắn.- Minh Quân lạnh lùng.
Trên lầu nó cũng nghe thấy nhưng không ra mà lấp ló ở bên cửa sổ, trời thì tối, mưa càng ngày càng lớn, nó nhìn con người rào thét trong mưa kia không chút cảm xúc.
Lạnh lẽo đến thương tâm, mẹ nó đặt tay lên vai nó khẻ thì thào.
-Con nhẫn tâm nhìn cậu ấy vậy sao? Trời mưa thế này không chừng sẽ …. Con ra gặp cậu ta đi, mọi chuyện còn cách khác đểgiải quyết mà, cần gì dày vò nhau như vậy?
-Kệ anh ta,,anh ta sống hay chết không liên quan đến con.—Nó bước vào trong với tâm trạng khó tả, cuộc đời này trớ trêu vậy đó.
Cứ thể mà mưa rơi, những tiếng hét của Nam Phong vẫn vang vọng, nó nằm trong chăn những không tài nào ngủ được, cứ lật qua rồi lật lại, ngồi bật dây bịch lấy lỗ tai, tại sao anh cứ làm phiền nó? Tại sao cứ phải làm khổ nhau?
Ba nó nhìn mà cũng xót giùm, đứng dưới mưa như vậy thì có nước chết sớm quá?
Ông đi lấy cây dù và chạy nhanh ra cổng, dù không thể tha thứ cho người làm khổ con ông nhưng đứng nhìn anh như vậy thì không nhẫn tâm.
-Cậu về đi nó không muốn gặp cậu đâu.. cầm lấy..chết đâu thì chết đừng chết trước nhà tôi.—Ba nó chìa ra đưa cho Nam Phong.
- bác… cháu xin bác… cho cháu gặp Bảo Ngọc đi bác.—Nam Phong cầm lấy tay ba nó,
Rút tay ra ba nó lắc đầu rồi để lại cây dù cho Nam Phong.
Mưa kia nghịch ngợm cứ mãi rơi, dù có dù nhưng Nam Phong vẫn không che anh ngẩn đầu lên mặc cho mưa xối vào.
-BẢO NGỌC,, ANH YÊU EM… ANH XIN LỖI LÀ ANH SAI,, EM RA ĐÂY NÓI CHUYỆN VỚI ANH ĐI?...... BẢO NGỌC…
Anh hét đến nỗi âm thanh khiến mưa kia cũng rào theo, che phủ lấy con người đau đớn , đưa anh đến với làn gió xanh, do đứng dưới mua cộng với men rượu lại bị người ta đánh, anh không còn sức lực để trụ, đôi chân mềm nhũn, trước mắt anh giờ chỉ là màng đêm, anh ngã xuống bên tai chỉ còn những tiếng mưa rơi.
Một chiếc xe nào đó chạy đến,ông Hùng bước xuống với cây dù lớn.
-Nam Phong.. Nam Phong..
Ông đưa Nam Phong lên xe và chiếc xe mất hút trong đêm, nó từ trên lầu nhìn xuống, khẻ mĩm cười có chút tàn rụi, cũng may nó điện cho ông Hùng để đưa anh về, chứ nếu anh cứ lầm lì như vậy thì có lẽ anh sẽ chết ở đó quá? Bên