XtGem Forum catalog
Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Vợ Ngốc!!! Lấy Anh Nha

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322731

Bình chọn: 9.00/10/273 lượt.

g.

như luồng gió nhẹ, Tiễu Mễ nhón người hôn lấy bờ môi kia, nụ hôn ngọt ngào nóng bỏng.

-Em hứa.—Mĩm cười Tiễu Mễ đi lùi về phía sau, luyến tiếc bờ môi ai đó rồi nhanh chóng khuất sau bóng tối.

Chỉ còn lại mình Nam Phong đứng đó nhìn vào một khoảng lặng. nhứt thời anh mĩm cười rồi cùng con tuấn mã hưởng thụ cuộc đua với tử thần.

Chiếc xe lăn bánh để lại làn khói trắng bay trong đêm tối.

Trong xe Nam Phong nhâm nhi điếu thuốc, anh nghĩ rất nhiều điều, đột nhiên hình ảnh của nó lại xuất hiện trong tâm trí anh, nụ cười đó, hình bóng đó thật sự làm anh phát điên.

Không hiểu được anh đang nghĩ gì? tại sao lại nghĩ đến nó?

Nhấn ga phi nhanh trên con đường váng bóng người, để khiến bản thân thôi nghĩ lung tung, chiếc xe điên dại mặt sức đùa giỡn cùng con đường nham hiểm. Cơn đau đầu khi không lại tái phát, rất lâu rồi không có hiện tượng này, không phải anh đã tìm được người cần tìm rồi sao?Đau đến nỗ tung với những mảnh kí ức vỡ vụt chạy nhảy trong đầu, một vài nụ cười của một cô gái nào đó, hình ảnh nắng chíu gọi vật gì đó lấp lánh giữa một góc trời bình yên, cái ôm đùa giỡn cùng ai đó.

Không chịu được nữa, chiếc xe cùng nỗi đau đó mà lạng lách trên đường, vài tiếng cọ xát của xe và đường khiến những thứ âm thanh rùng gợn phát ra.Chiếc xe mất đi tầm lái như con sói khát khô máu giữa sa mạc không người cứ thế mà lao, đến khi chuỗi kí ức dừng lại ở những màu máu ướt đẫm lan tỏa chiếc xe trong quá khứ, anh mới bất đầu tỉnh giấc , chiếc xe ngừng lại với những âm thanh khá đáng sợ, một mình cô đơn trong bóng tối Nam Phong đau đớn đập đầu vào xe ,ngước mặt lên để không cho giọt nước ngự trị đôi mắt đen kia rơi xuống, tựa cả người trên chiếc ghế lạnh toan,rốt cuộc là chuyện gì? tại sao lại bức bối đến thế này.



Nhà Nguyễn Hoàng.

Thu xếp xong xuôi đồ đạt nó mới kịp thở, có nhiều lắm đâu tới 2 3 cái vali ấy chứ.

Đi đến cửa sổ nó ngước nhìn những vì sao tinh tú trên bầu trời, thật sự rất đẹp khiến người ta mê đắm. Trăng hôm nay cũng tròn hơn mọi khi, nhìn mà khao khát có ai đó cho mình bờ vai để tựa vào.

Bất chợt nó lấy tay xoa xoa cái bụng cảm nhận dòng chảy trong cơ thể, cảm nhận nhịp đập của một linh hồn đang ngự trị.

- con ngoan, vài hôm nữa mẹ và con sẽ đi đến một thế giới khác, thế giới không có ba con, có lẽ mẹ và con không còn có cơ hội để gặp lại ba con nữa. con không trách mẹkhi đã quyết định như vậy chứ?Sau này khi con lớn lên con sẽ hiểu cho mẹ mà, đúng không?

Mĩm cười hạnh phúc nó cứ tưởngđứa bé đang tồn tại và hiện diện ngay trước mặt mình, đêm dài quả thật không sai? Dài đến chán ghét.

“Rầm”

Âm thanh dưới lầu khiến nó giựt mình, đi nhanh xuống , ngay trên cầu thang nó đã nghe thấy những lời cãi nhau.

-Hắn ta thật quá đê hèn mà, còn tổ chức đám cưới nữa chứ? Thật khốn nạn, sao có thể để yên cho hắn sống cuộc sống hạnh phúc.—Minh Quân quát lớn, nhìn mấy tờ báo mà ngứa cả mắt, tin tức đám cưới của Nam Phong và Tiễu Mễ tràn lan trên khắp mặt báo lớn nhỏ, nhiều từ ngữ hết sức sốc óc, lôi luôn cả nó ra mà cân đong đo đếm.

-Chứ anh muốn sao hả? anh muốn nó quậy đám cưới của hắn à? Đem đứa con ra để bám theo hắn.—Thảo Anh bức xúc không ngừng, đúng là hắn quá đáng nhưng nhỏ đéo thèm nói đến, giờ chỉ muốn nó nhanh chóng được trở về là nó của ngày trước, không đau đớn, không ôm nỗi buồn như bây giờ

-em nói vậy mà nghe lọt lõ tay à? Nó là em gái anh, là bạn thân của em đó? Dù gì hắn tacũng phải có trách nhiệm.—Minh Quân lớn tiếng, họ cãi nhau cứ ùng ùng,

-Trách nhiệm? anh tưởng hắn sẽ chịu trách nhiệm, anh ngây thơ quá rồi đó, tất cảđàn ông các người đều là hạng người đó? Chẳng có ai tốt lành, đều khốn nạn như nhau thôi.—Thảo Anh quá đã kích nên không kìm được suy nghĩ trong lời nói, càng khiến thứ vỡ vụn tồn tại, len lỏi ở phía trước.

-Em nghĩ vậy sao? Em nghĩ anh cũng giống như họ, được rồi ừ thì …..

Minh Quân trợn tròn mắt nhìn Thảo Anh, anh biết nếu còn cãi nhau nữa thì mọi chuyện sẽ đi quá xa, đi khỏi tầm tay với, tức giận quá chẳng biết phải làm sao Minh Quân hất tung những thứ trên bàn.

-Đừng cãi nhau nữa?—Nó đi xuống, đôi mắt có hơi đỏ.

Minh Quân chống hôngquay đi hướng khác.

Thảo Anh cũng không thèm nhìn.

Lần này họ giận nhau thật rồi.

Không ai nói tiếng nào cả chỉ cảm nhận được nhiều cơn thịnh nộ không có đường dập tắt.

Minh Quân đi lên lầu và đóng cửa cái” rầm.”

-Tao xin lỗi, vì tao mà hai người cải nhau.—Nó thấy có lỗi đi đến ngồi gần Thảo Anh, Thảo Anh không biết đã khóc bao giờ mà nước mắt nước mũi tèm nhem quay sang ôm lấy nó thúc thích.

Sau một hồi hai đứa ôm nhau khóc đến tận mây xanh thì cũng thôi, hai đức nó lấy tay gạt nước mắt cho nhau rồi lại cười hớn hở kiểu như không hề có chuyện gì xảy ra.

-Mày định đi thật sao?- Thảo Anh có chút buồn.

-Ừ… mày yên tâm đi, tao sẽ quay trở lại chứ có phải đi luôn đâu, bà cô