
bảo vệ tôi, anh ấy là nguời duy nhất không xem thuờng tôi.
- Là nguời đàn ông tôi đã vài lần gặp. - Tú Anh hỏi.
An Nhiên gật đầu nói tiếp.
- Nhưng anh ấy cũng không bảo vệ tôi mãi được, cái ngày mà Hải Minh lên thành phố lớn để theo học đại học… một tên côn đồ đã chặn đuờng và cuỡng bức tôi… khi đó hắn ta đã cuời ghê tỡm và nói rằng… cuộc đời tôi cũng giống mẹ của tôi chính là “ gái” mà thôi. Nhục nhã hơn, hắn còn quăng tiền sau khi hành xữ xong… những đồng tiền kia tôi đã dùng nó mà lên thành phố lớn để tìm anh Hải Minh và tự mình đứng lên vị trí hôm nay.
Tú Anh cảm thấy xót thuơng cho An Nhiên, đó có phải là lí do mà cô không muốn quay về nơi này… nơi mà có quá nhiều kí ức đau thuơng của cô. Tú Anh đưa tay lau đi giọt nứoc mắt của An Nhiên, cô tựa đầu vào vai anh… muốn đựoc anh che chở.
- Tú Anh, có phải anh rất xem thuờng tôi đúng không. Nghĩ rằng tôi vì hám danh lợi mà bám theo Hàn tổng,
Tú Anh lắc đầu đáp:” Trứoc kia tôi đã nghĩ vậy, nhưng hiện tại tôi không muốn nhắc tới việc đó… đó là một quá khứ không nên nhớ tới.”
- Vì sao anh lại nhuờng Hạ Tuyết cho Win, tôi nghĩ anh rất yêu em ấy.
- Trong chuyện tình cảm không có khái niệm nhuờng, chỉ là tôi cảm thấy họ phù họp dành cho nhau, họ không thể thiếu nhau.
An Nhiên khẽ cuời.
- Anh là nguời đầu tiên tôi tâm sự về đời tư của tôi, vì tôi tin tuởng anh. - An Nhiên mỉm cuời đứng lên. - Tú Anh, tôi thích anh… chúng ta có thể không bao giờ tuyên bố chia tay đựoc không?
Tú Anh ngứoc mắt lên nhìn An Nhiên… đây là lần đấu tiên trong đời một kẻ đào hoa như anh… đựoc một cô gái ngỏ lời.
- Anh không cần vội đâu… tôi sẽ đợi anh trả lời. - An Nhiên nói xong thì bứoc vào trong nhà.
****************
Hàn Thế Bảo tỉnh lại, trong nguời vẫn còn cảm giác buồn nôn đến khó chịu. Cô gái kia đã cho anh ăn phải thứ gì khiến anh như muốn ngừng thở, khi anh mở mắt ra nhìn thấy Kelly đang nằm gục trên tay mình mà ngủ, bàn tay vẫn còn nắm lấy tay anh.
- Anh tỉnh lại rồi ư. - Cô thấy anh nhúc nhích bàn tay liền vội tỉnh lại.
- Em đầu độc tôi sao? - Hàn Thế Bảo trêu chọc.
- Xin lỗi… tôi không biết anh không thể ăn trứng đựoc. Món ăn hôm qua, có rất nhiều trứng.
- Đựoc rồi, không biết không có lỗi. - Anh nhìn cô ra vẻ biết lỗi cảm thấy vô cùng đáng yêu, đưa bàn tay xoa đầu cô. - Gọi Tuấn Anh đến đưa tôi về, tôi ghét nhất là ở bệnh viện. - Anh đã nằm trên giuờng bệnh 2 năm càng khiến anh chán ghét cái mùi thuốc sát trùng kinh dị.
- Nhưng… anh vẫn còn yếu lắm. - Kelly lo lắng nói.
- Thật sự còn yếu sao? - Hàn Thế Báo kéo Kelly lại gần mặt mình khẽ nói. - Tôi hiện tại có thể khiến em mê mệt duới thân, em có muốn kiểm tra không?
Kelly đỏ mặt, tên sói lang biến thái này… chỉ biết ức hiếp cô là giỏi.
- Tôi… tôi đi gọi Tuấn Anh đến đón. - Kelly đẩy tay anh ra, thoát khỏi vòng tay anh ra ngoài.
Hàn Thế Bảo thấy Kelly ra ngoài thì khẽ nhăn mặt… trong bụng khó chịu không yên nhưng anh thật sự không muốn ở lại nơi này một chút nào.
Chiếc xe lái về biệt thự Hàn gia, cô đỡ anh xuống xe và đi vào bên trong nhà lớn liền thấy Tiểu Hân đang ngồi chơi đồ chơi giữa nhà. Cô chỉ muốn chạy nhanh tới ôm lấy con gái nhưng nhìn ánh mắt Tiểu Hân nhìn cô như nguời xa lạ, cô lại nhớ đến tình trạng của con bé. Tiểu Hân nhìn thấy anh liền buông đồ chơi trên tay chạy đến ôm anh/
- Baba, vì sao đêm qua baba không về ru con ngủ, con đã không ngủ đựoc khi không có baba ru đó. - Tiểu Hân trách Hàn Thế Bảo.
- Baba xin lỗi… baba đã không hoàn thành nhiệm vụ với bé cưng, baba có món quà đền cho bé cưng đây.
Tiểu Hân nghe có quà liền tỏ ra thích thú, đôi mắt to tròn long lanh nhìn anh không chớp mong chờ.
- Đây… - Hàn Thế Bảo lấy trong tuí ra một sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá quen thuộc. - Bé cưng của baba có thích không.
- Đẹp quá đi, con rất thích. - Tiểu Hân đựoc Hàn Thế Bảo đeo sợi dây chuyền kia vào cổ thì tò ra thích thú, sau đó ôm chầm lấy anh. - Baba bế con lên phòng nhé, con muốn ngủ củng baba.
Hàn Thế Bảo vui vẻ ôm Tiểu Hân lên phòng, cô đứng im nhìn con gái mình đang vô cùng vui vẻ hạnh phúc tại nơi này. Càng bất ngờ hơn là Hàn Thế Bảo đã tìm lại đựoc sợi dây chuyền kia, vì có quá nhiều việc xảy ra nên cô đã quên mất việc đi chuộc lại nó. Sợi dây có rất có ý nghĩa hay sao?
- Cô Kelly, cô vì sao lại có thể làm việc khinh suất như vậy, lần này chủ nhân không sao nên họ không truy cứu, tôi cũng không thể bỏ qua cho cô. - Thím Truơng đợi Hàn Thế Bảo đi khuất liền nói/
- Tôi xin lỗi, là tôi không biết… - Kelly cúi đầu nói.
- Ngày mai cô phải lau dọn toàn bộ cửa kính của biệt thự, sau đó chùi tất cả WC bên trong biệt thự… đây là hình phạt cô phải nhận lấy khi gây ra chuyện lớn như vậy.
- Vâng, tôi sẽ hoàn thành.
Thím Truơng khó chịu nhìn Kelly sau đó bỏ đi vào phía sau nhà, cô khẽ thở dài… là ma củ bắt nạt ma