
lên nhìn thấy Tú Anh đang cúi xuống, bốn mắt nhìn nhau… Nghe tiếng chửi bới của bọn chúng đã bỏ đi, Tú Anh liền lùi lại một bước ra phía ngoài.
- An toàn rồi. - Tú Anh liền nói.
- Anh vẫn còn nắm tay tôi. - An Nhiên đưa bàn tay Tú Anh vẫn còn nắm chặt tay cô.
Tú Anh liền buông tay, giọng nói ấp úng:” À, xin lỗi… tôi lo bọn chúng phát hiện nên không để tâm đến chuyện khác.”
- Dù sao cũng cảm ơn anh. - An Nhiên nói. - Nhờ anh mà thoát được bọn chúng.
- Không có gì, tôi đưa cô về… đường buổi tối rất nguy hiểm. - Tú Anh lịch thiệp nói.
- Phiền anh. - An Nhiên khẽ đáp, quả thật chuyện vừa rồi cũng khiến cô khá sợ.
Trên con đường dài về lại chung cư An Khang, Tú Anh nhớ lại khi nãy nhìn thấy An Nhiên dùng chai rượu đập vào đầu người đàn ông kia liền khẽ rung người, cô gái này lại hung hăn như vậy… trước kia đi với Hàn tổng thật nhẹ nhàng và hiền lành… xem ra phụ nữ có nhiều loại.
- Cô cũng thật liều mạng, lại dám đánh bọn chúng. Nếu không có tôi, cô có lẽ bị bọn chúng hành hung rồi. - Tú Anh lái xe khẽ nói.
- Lúc ấy bọn chúng nhắc đến đứa con của tôi, khiến tôi mất bình tĩnh. - An Nhiên khẽ nói,đôi mắt chợt trở nên buồn bã.
Tú Anh nhìn qua phía An Nhiên, cô gái này không thật sự xấu như anh từng nghĩ. Trước kia anh luôn nhìn cô ta như bao nhiêu loại hoa thơm ngoài đường, chỉ là thứ vui đùa của Hàn tổng, cô hám danh lợi và tiền tài nên mới bám lấy Hàn tổng… nhưng khi nhắc đến đứa con đã mất cô ta lại trờ nên đau buồn như vậy… xem ra anh đã nghĩ không tốt về cô.
- Anh yêu Hạ Tuyết sao? - An Nhiên khẽ lau giọt nước mắt trên khóe mi quay sang nhìn Tú Anh mà nói.
- Nhưng cô ấy… không muốn chấp nhận tôi. - Tú Anh đáp.
- Hạ Tuyết thật là may mắn lại có rất nhiều đàn ông tốt yêu cô ấy, còn tôi… không thề yêu được một đàn ông tốt. - An Nhiên tủi thân.
- Cô là ca sĩ nổi tiếng, lại sợ không có đàn ông ư. - Tú Anh ngạc nhiên.
- Chính vì tôi là ca sĩ, là người của công chúng… cộng với lí lịch không trong sạch… nên mới khó có gia đình tốt nào chấp nhận. - An Nhiên lắc đầu nghĩ về tương lai của mình.
- An Nhiên.. cô giúp tôi chăm sóc Hạ Tuyết. - Tú Anh khẽ nói. - Hạ Tuyết có lẽ là vẫn đang đợi Win. - Tú Anh khẽ cười buồn.
- Em ấy là em gái tôi, tất nhiên tôi sẽ bảo vệ em ấy. - An Nhiên đáp.
Chiếc xe dừng trước chung cư An Khang, An Nhiên một lần nữa cảm ơn Tú Anh sau đó rời khỏi xe mà bước lên căn hộ của mình. Cô vừa bước đến cầu thang liền nhìn thấy một bóng đen, cô quay lại thì đã thấy Hải Minh đang đứng tựa vào tường như đang đợi cô.
- Anh… - An Nhiên khẽ nói.
- Em vừa đi cùng bạn trai về đó sao? - Hải Minh nhìn An Nhiên đau lòng mà nói.
An Nhiên khẽ cười buồn, sau đó gật đầu.
Hải Minh trước khi đến đã có chút mem say trong người, anh ép sát cô vào tường vắng cưỡng hôn cô. An Nhiên chống trả quyết liệt vẫn không thể nào thoát được bàn tay mạnh bạo của Hải Minh…
- Mau buông cô ấy ra. - Một giọng nam nhân phía sau Hải Minh nói lớn, sau đó kéo Hải Minh ra khỏi An Nhiên tung một cú đấm. - Cô ấy không thích như vậy, anh lại muốn cưỡng ép. - Sau đó kéo An Nhiên đi về phía sau mình.
- Mày đã cướp bạn gái tao. Cô ấy là của tao. - Hải Minh mất bình tĩnh, nắm áo Tú Anh đấm trả.
Tú Anh ngã xuống đất, đôi môi bật máu… cú đấm của Hải Minh khiến anh choáng váng. An Nhiên hoảng hốt chạy đến đở Tú Anh, nước mắt cô rơi ra mà nói.
- Không phải anh sắp kết hôn rồi sao, vì sao còn đến làm phiền tôi và bạn trai tôi… tôi yêu anh ấy, không phải anh… đừng làm tổn thương bạn trai tôi. - An Nhiên vừa nói vừa khóc, ôm Tú Anh… như Tú Anh thật sự là người cô yêu.
- Anh không nghe cô ấy nói sao, người An Nhiên yêu là tôi… anh đừng làm phiền bạn gái tôi nữa. - Tú Anh đưa bàn tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mi An Nhiên, đã đóng thì phải đóng cho đạt.
- Cả đời này, anh sẽ không tha thứ cho em. - Hải Minh nói xong, nhặt chiếc áo vest dưới đất mà bước đi… bước chân anh nặng trĩu không muốn nhấc.
An Nhiên đưa Tú Anh lên nhà vì muốn sứt thuốc cho vết thương trên môi anh… lần này anh vì cô mà bị Hải Minh đánh oan uổng như vậy.
- Anh yên tâm đi, Hạ Tuyết đi quay cảnh quay mới rồi… không có trong nhà đâu. - An Nhiên biết Tú Anh e ngại Hạ Tuyết, vì cô ấy không cho Tú Anh vào nhà.
Cô mang ra bông băng để rửa vết thương trên môi cho anh, đôi mắt cô nhìn về đôi môi đầy quyến rũ kia mà tim đập mạnh. An Nhiên không hiểu vì sao lại như vậy, cô mang cất hộp y tế trong nhà bếp sau đó tự mình lắc đầu đuổi cái hình ảnh bờ môi màu đỏ hồng tự nhiên của Tú Anh.
“ Không được, đó là đàn ông của em gái mình… không được suy nghĩ tới…” - An Nhiên tự nhủ thầm.
- Cảm ơn đã sát trùng cho tôi, ở đây không tiện… tôi về trước đây. - Tú Anh đợi An Nhiên đi ra liền chào ra về.
- Tôi mới là người phải cảm ơn anh, vì đã giúp tôi. - An Nhiên ái ngại nói.
- Ngủ ngon. - Tú Anh quay