
/>
Bà bước vào, ngồi lên ghế sofa đối diện anh, ánh mắt có gì đó khá lạ.
-Chuyện gì nữa đây?- Giọng điệu anh có hơi thay đổi nhưng vẫn giữ nguyên cách nói trổng đó.
-Mẹ sẽ đưa An đi.
-Cái gì?- Anh như bật dậy khỏi ghế, mắt mở to nhìn bà.- Bà nghĩ gì vậy?
-Dạo này mẹ thấy nó mệt mỏi quá, mẹ muốn đưa nó ra nước ngoài nghỉ ngơi thôi.- Bà mau chóng giải thích.
Anh có hơi dịu lại nhưng vẫn tỏ ý phản đối.
-Ra nước ngoài, thay đổi không khí, vui chơi một chút có lẽ sẽ tốt với nó hơn.
Anh ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
-Để xem đã. Nếu được thì khi nào đi?
-Khi bố mẹ về lại Los Angeles, chắc năm ngày nữa.
-Để tôi suy nghĩ đã.
-Được.- Bà gật đầu rồi bước ra khỏi phòng.
Nó sẽ chẳng gặp phải chuyện xui xèo này nếu cứ ngồi yên trong nhà và lờ tịt đi việc Hoa đang gặp rắc rối với vài kẻ lạ mặt- điều mà nó sẽ không bao giờ làm được. Và hệ quả là giờ nó ở đây, trong một căn phòng tối tăm mà thứ ánh sáng duy nhất có được là từ một khe hở nhỏ trên tường, mà chính xác hơn thì là khe hở của một cửa sổ đã bị đóng đinh lên để mãi mãi không mở ra được thì phải. Cái không khí ẩm mốc khiến nó chỉ thêm sợ.
Một mình.
Bị trói.
Một căn phòng khóa kín.
Chỉ có bóng tối ôm lấy mình.
Mọi thứ lại gợi lên trong nó nỗi sợ hôm nào. Nó đã giải quyết mọi chuyện với mẹ, nó nhận được tình yêu của anh, nó đã trang hoàng lại căn phòng trên tầng 5 ngày đó. Thế nhưng dường như cái nỗi sợ đối với bóng tối đã ăn sâu vào máu thịt, vào tâm hồn nó để rồi dù có ra sao nó cũng không thể dẹp tan những cảm xúc này. Nó run rẩy, cố gắng thu gọn mình vào, tựa lưng vào tường. Trên bức tường chắc hẳn chỉ có rêu phong ẩm ướt, nó đoán vậy khi chiếc áo kiểu mỏng của mình nhanh chóng bị ướt sau đó và dính sát vào tấm lưng nó, khiến nó rùng mình. Nó cắn chặt răng, cố không để hai hàm răng đánh cầm cập vào nhau vì lạnh hay bật ra tiếng khóc yếu ớt. Nó tự nhủ mình phải can đảm, phải tin rằng anh sẽ mau chóng nhận ra sự vắng mặt của nó và rồi sẽ đi tìm. Anh sẽ tìm thấy nó và nó sẽ lại ôm lấy anh thật chặt, để cho anh vỗ về. Mà có lẽ giờ anh cũng đang tìm nó rồi chăng? Nó thiếp đi bao lâu cũng không biết mà. Ở nơi này, thời gian quá khó để cho nó xác định. Nhưng rồi suy nghĩ tỉnh táo một lát, nó không quan tâm tới thời gian hay bản thân mình nữa. Nỗi sợ còn đó nhưng còn một nỗi sợ khác mà giờ nó mới nhận ra, nỗi sợ này bóp nghẹt tim nó. Sao nó lại ngu ngốc vậy chứ? Soa nó không nhận ra sớm điều này từ nãy giờ?
Hoa đâu rồi?!
*
Cũng giống nó, Hoa không biết đây là đâu, cũng không rõ đã bao lâu trồi qua. Cô bé ngồi trong góc một căn phòng khác nó, chật chội và đầy bụi bặm. Cô bé không nhớ nổi sao mình lại ở đây, chỉ nhớ được hai điều duy nhất là những người đáng sợ đó và cơn đau quặn thắt ở bụng vì bị ai đó đá mạnh vào. Hoa chỉ kịp nhận ra bàn chân đá cô bé mang đôi guốc màu đỏ cao tới mấy phân. Đó là phụ nữ. Và cô ả đó là kẻ cầm đầu, Hoa dám cược cả mạng của mình để đảm bảo điều đó. Trong cơn mơ màng và cả cơn đau hành hạ, cô có thể nghe tiếng mấy tên đàn ông nhỏ ríu trước cô ta. Họ bỏ cô bé một mình trong phòng, không ăn không uống. hoa cảm thấy càng lúc càng kiệt sức. Đôi lúc cô chỉ muốn buông xuôi nhưng rồi cô nhớ lại, nó hình như cũng bị bắt cùng cô. Không! Hoa phải sống! Vì cô bé muốn nó được an toàn, vì cô bé nợ nó nhiều điều từ khi còn nhỏ, vì cô bé còn điều quan trọng muốn nói cho nó biết!
*
Suốt hai đêm anh không ngủ, không làm việc. Anh dồn gần hai ngày qua và việc tìm nó và Hoa. Cả hai biết mất ngay trước cổng. Quá kì lạ! Anh gần như đã làm loạn cả đồn công an lên khi không thấy nó đâu. Anh thậm chí còn đe dọa sẽ không để yên cho những người bảo vệ pháp luật ấy nếu không thấy nó. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Anh tìm mọi cách để truy tìm nó. Anh gần như phát điên lên.
*
Hai ngày trước đó.
Như mọi ngày, nó ngồi bên cửa sổ, trên đùi là chiếc laptop anh mới mua. Nó có quyền tiếp tục viết lách, công việc nó từng đam mê. Thoảng hoặc, nó lại liếc nhìn ra cửa, nhìn ngắm thảm cỏ ngoài kia. Nắng vàng ươm tưới ấm da nó khiến nó mỉm cười lơ đãng. Cứ gõ lạch cạch vài cái nó lại nhìn ra ngoài. Viết chán, nó lại muốn ra ngoài nhưng vì lười một tẹo nên lại lướt web, dạo vài trang báo mạng rồi check mail. Có thư của hắn hỏi thăm nó, thư của nhóc hỏi khi nào có truyện mới, vài ba lá thư hỏi thăm của cô và một lá thư đầy tâm sự về người cha hiện nay của gã. Nó trả lời mọi lá thứ, trừ của gã. Nó nghĩ có lẽ hắn cần chia sẽ cho ai đó tâm tư chứ không cần một người dạy cho gã cần làm gì bây giờ. Lại tiếp tục quy luật của riêng mình, nó gửi xong mấy tin lại nhìn ra ngoài. Bất ngờ đập vào mắt nó là Hoa. Cô bé mặc chiếc váy hôm trước cô tặng, hình như là ra ngoài mua đồ nhưng lại bị vài người đàn ông lạ chặn lại, cố kéo cô bé vào xe cách cổng nhà gần hơn mười mét. Lo lắng và hốt hoảng, nó chạy vội đi xuống mà quên không gọi người trong nhà ra theo. Đó là điều mà