
? Hồn ma viện trưởng về tìm nó để trừng phạt vì những gì nó làm ư?- Kh…ông!!!- Nó cố dùng chút sức lực hét lên.
*
Là mơ.
Một cơn ác mộng.
Một cơn ác mộng kinh khủng nhất nó từng trải qua.
Nó đưa tay lên cao, cố đón thêm chút nằng vàng ươm ngòn ngọt để tiếp thêm sinh lực cho mình. Đêm qua thật sự là một đêm mệt mỏi. Nó chợt nhận ra ống tay áo của nó đã…biến mất?! Nó hoảng hồn nhìn lại, không chỉ áo mà toàn bộ đồ trên người nó đều không còn, thứ duy nhất che đậy thân thể nó bây giờ là chỉ là chiếc chăn mỏng.
Nó vội vàng bật dậy thì anh xuất hiện ngay trong tầm mắt nó, mắt chăm chăm nhìn điện thoại, trang phục hơi nhăn, khác vẽ nghiêm trnag gọn gàng thường ngày.
Nó tuyệt nhiên không nhớ gì chuyện đêm qua. Hình ảnh mờ ảo đó, nó cứ ngỡ là mơ. Nhắc tới mơ, nó chợt nhớ tới cơn ác mộng vừa rồi, người nó run rẩy. Anh nhét điện thoại vào túi quần, tiến lại bên cạnh nó. Nó thấy sợ bèn rụt người ra xa.
-Lại đây.- Anh nói, bàn tay hơi đưa ra, để yên như chờ nó đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vào.
Nó lắc đầu nguầy nguậy.
Anh tím mặt lại giận dữ, vội dùng tay giật mạnh nó vào trong lòng. Nó vùng vẫy thì anh giật tung chăn ra, khoác tạm bợ chiếc áo khoác dài nó treo trên móc vào, kéo khoa rồi bế thốc nó ra ngoài, mặc cho nó la hét bảo thả ra.
Anh gần như ném nó vào trong xe, ghế bên cạnh ghế người lái. Anh đè nó xuống, một tay cầm dây an toàn khóa lại, loay hoay mấy phút mới có thể khiến nó yên vị được.
-Thả em xuống đi Kiên!- Nó cầu khẩn.
-Em hãy ngồi yên đi! Anh không muốn làm đau em đâu!- Anh trừng mắt khiến nó rùng mình.
Hình ảnh những ngôi nhà, những hàng cây, những bóng người trên đường lướt nhanh qua khung cửa kính xe ô tô. Nó nhận ra anh định đưa nó về nhà, nó lại van nài anh:
-Em xin anh đó Kiên! Em không muốn về đó đâu!
Anh quá ngỡ ngàng trước thái độ của nó. Anh đã nghĩ có lẽ nó sẽ tức giận hay hoảng loạng chứ không phải là quỵ lụy thế này.
-Tại sao chứ? Sao em lại cầu xin anh điều đó? Em không muốn về nhà của chúng ta sao?- Anh vẫn nhìn con đường phía trước nhưng răng thì đã cắn chặt môi tới tứa máu.
-Vì em không muốn lại bị tổn thương!- Nó hét, tay cấu chặt vào vai anh.- Em không muốn trở về nơi địa ngục nó nữa!
Cả hai người sững lại. Bàn tay anh hơi run. Nó bảo gì? Nó nói mái ấm của anh và nó là địa ngục ư? Nó có thể nói được cái từ đó sao? Nếu đó là địa ngục thì chẳng phải anh chính là ác ma ư? Mãi mãi như thế ư?
Tay anh bỗng siết chặt vô lăng, anh đột ngột quay đầu xe, chạy về hướng ngược lại nhưng nó cũng hiểu, anh chẳng thể nào đưa nó về nhà cũ của nó. Anh dừng xe trước cửa một trung tâm mua sắm lớn. Mở cửa, bước ra, anh không quên ngoái lại nói với giọng ẩn chứa sự đe dọa:
-Với bộ dạng đó, em đừng nghĩ tới việc bước ra ngoài nếu không muốn mất hết thể diện.
Nó vội rụt người lại, cố kéo chiếc áo khoác xuống như thể chỉ cần như thể thì chiếc áo sẽ dài ra để tạo thành một chiếc áo choàng khổng lồ che phủ cơ thể nó như truyện cổ tích. Một điều viển vông!
Khoảng gần mười phút sau, anh quay lại với một túi quần áo đắt tiền trên tay. Quăng cho nó, anh lại ngồi vào ghế, nói mà không thèm liếc nhìn một cái:
-Ra hàng ghế sau mặc đồ vào .
Nó chậm chạp làm theo lại anh. Anh lực cho nó chiếc váy xòe màu trắng khá đơn giản nhưng lại có giá hét tận trời. Anh thong thả rút trong hộc đựng đồ thuốc lá, châm lửa. Nó mặc đồ xong thì ngồi yên, không biết nên làm gì nữa. Nó sợ nếu làm gì sai anh sẽ giận. Anh liếc nhìn nó rồi nói:
-Về lại chỗ cũ ngồi.
Âm sắc trong giọng anh thật đáng sợ khiến nó làm theo ngay. Nó cài lại dây an toàn rồi thở dài.
-Anh lại hút thuốc ư? Em đã nghĩ anh bỏ rồi chứ?- Nó nhướn mày nhưng rồi nó hiểu, giờ đây nó không có quyền chỉ trích anh.
Anh nhìn nó rồi lẳng lặng vứt thuốc ra ngoài cửa xe mặc cho đó có là một việc làm không đẹp và xứng với người lịch lãm như anh.
Anh lái xe đi. Lần này chậm hơn và anh cũng không còn mất bình tĩnh như ban nãy. Mắt anh chỉ nhìn về phía trước nhưng nó giống như anh đang nhìn một khoảng không vô định. Chỉ thế thôi nhưng đủ khiến nó bần thần và thấy run sợ.
Anh đột ngột dừng xe trước một bãi hoang phế nhưng lại rất quen thuộc. Nó đừng hình, toàn thân run bắn lên. Chưa bao giờ nó lại sợ như thế, cảm giác này còn khủng khiếp hơn những lần anh giận nữa. Nó biết đây là đâu. Là nơi nó hiểu rõ nhất- cô nhi viên, không, phải là phần còn sót lại của cô nhi viện Phong Linh ngày đó.
Anh mở cửa, kéo nó ra. Nó cự tuyệt, cố vùng vẫy nhưng nó không chống lại nỗi sức của anh. Anh ấn nó quỳ thụp xuống đất, ở vị trí nó có thể nhìn thấy toàn cảnh mớ hoang tàn đó. Nó siết chặt tay lại thành nắm đấm, răng cắn chặt môi khiến một vệt máu nhỏ túa ra. Nó khóc. Trong tâm trí nó hiện lên hình ảnh nó đã từng tưởng tượng ra mỗi đêm cùng với sự dằn vặt khôn nguôi. Lửa. Hơi nóng. Tiếng la hét hoảng loạng. Những đ