
ng.
Bước vào trong thì y như rằng tôi suy nghĩ, vẫn cái đám lâu la đầu xanh, tóc đỏ ngày nào. Đã 6 năm trôi qua, cái độ trẻ trâu của chúng vẫn không thuyên giảm. Chắc chả có đứa nào có công ăn việc làm gì ra hồn mà vẫn
còn ăn bám gia đình đây. Khác với thái độ ngày xưa, bây giờ chúng nhìn
thấy tôi với sự ngạc nhiên chứ không còn khinh khi nữa. Cũng đúng thôi,
trong bộ vest đen lịch lãm, tôi như một con người khác, ở một vị thế
khác. Không còn là thằng Khanh hai lúa ngày nào phải chịu những lời chăm chọc từ bọn nó.
Đó là chưa kể đến tôi đang đi cùng hai cô gái xinh đẹp quyến rũ hơn
bất cứ một cô gái nào ngồi trong quán. Hai đứa nhóc đi tới đâu thì đều
gây sự chú ý cho thực khách trong quán tới đó. Khỏi phải nói thì những
thằng lâu la đó đang nhìn hai đứa nhóc với sự thèm thuồng, như lần đầu
tiên nhìn thấy gái đẹp.
- Anh gì ơi! Em để ý hình như anh nhìn em nãy giờ không rời mắt thì
phải. Trinh tỏ ra điệu đà, tiến về phía thằng bạn trai con Tú, cười mê
hoặc và hỏi.
- À…ờ… Thắng đó ấp úng, nuốt nước bọt ừng ực.
- Anh lo nhìn bạn gái anh đi nhe! Anh nhìn em hoài như vậy, rồi chị
Tú lại tán em như hồi xưa nữa thì chết em! Trinh cười và nói, xong quay
lại ôm lấy cánh tay của tôi.
Nghe con Trinh nói xong, cả đám tụi nó càng há hốc miệng mồm hơn nữa. Dường như chúng dần nhớ ra chuyện cũ, và nhận ra em là con bé mập ngày
nào.
- Trời! Đứa em bụ bẫm của anh Khanh ngày nào đây hả? Linh ngạc nhiên hỏi.
- Dạ vâng! Em chào chị Linh.
- Vui ghê! Vào bàn ngồi đi em, gặp em mấy lần rồi mà giờ mới biết.
Tôi định ngồi xuống ghế cạnh Linh thì Trinh chen vào giữa, đẩy tôi
sang một bên. Thằng Huy và con nhóc Ly thì không quan tâm gì nhiều vì
chúng cũng không quen biết ai, cứ ngồi tập trung ăn. Nhìn khuôn mặt
Linh, thấy em có vẻ hơi buồn. Suốt buổi tiệc, em ít nói hơn hẳn. Lâu lâu em lại khẽ liếc sang nhìn tôi như muốn nói điều gì đó.
Rồi tiệc cũng tàn, tôi tạm biệt Linh để đưa ba đứa nhỏ về.
- Anh Khanh! Linh chạy theo kêu tôi lại khi tôi đang bước ra bãi đổ xe.
- Sao em?
- Mai anh đến nhà em được không? Em có chuyện quan trọng cần nói.
- Ừ! Vậy mai anh ghé.
Sang ngày hôm sau, sau buổi nói chuyện với Linh. Tôi xin tạm thời
không đề cập đến nội dung của cuộc nói chuyện. Tôi cảm thấy thương Linh
hơn bao giờ hết…
Sau khi trò chuyện với Linh xong, tôi cảm thấy thương em nhiều lắm,
nhưng cuộc sống này đôi lúc có những thứ không như ta mong muốn. Vậy xem như đã giải quyết xong một việc, chỉ còn một việc nữa là mọi thứ sẽ trở lại như cũ, trở lại cái xuất phát điểm của nó. Khi quay lại nhà anh Đen thì Trinh đã dọn sẵn đồ ăn chờ tôi về.
- Anh ơi! Em ngôi cạnh ôm tôi, khuôn mặt em có vẻ hơi buồn.
- Sao vậy em? Tôi vuốt nhẹ mái tóc em.
- Anh còn nhớ anh Mạnh không?
- Ừ! Người mà em bảo là chồng sắp cưới đó hả?
- Chuyện thế nào vậy em?
- Anh ta rất tốt với em, anh ta giúp đỡ em nhiều lắm kể từ ngày em
chuyển từ Hải Phòng ra Hà Nội sống. Ba của em quen ba anh ta từ rất lâu
rồi, hai người đã hứa hẹn là sẽ làm sui gia với nhau. Nhưng em không
đồng ý, em thưa với ba là em chỉ có mình anh thôi. Em muốn chờ anh về,
dẫn anh đi gặp ba em để thưa chuyện. Ba em cũng rất quý anh, nên ba chấp nhận quyền lựa chọn là do em. Ba em vừa vào Sài Gòn hôm nay, ngày mai
ba muốn nghe câu trả lời của anh, xem anh có chấp nhận em hay không?
Em tựa đầu vào vai tôi và từ từ kể.
- Mạnh tốt với em lắm sao?
- Ừ! Nhưng em không có tình cảm với anh ta! Em chỉ có mình anh thôi!
- Ừ!
- Ngày mai anh đi nói chuyện với ba em được không? Em không cần anh
hứa là sẽ lấy em, vì em biết anh chưa yêu em thật sự đâu! Chỉ cần nói là sẽ quen em, lo lắng và quan tâm em thôi! Được không anh?
- Vậy à?
- Anh sao vậy? Anh muốn em lấy anh Mạnh phải không? Em nhăn mặt đấm vào người tôi.
- Ừ! Ngày mai anh sẽ gặp ba em. Ăn cơm thôi em!
- Yeah! Em cười tươi và hôn liên tục vào má tôi.
Tối hôm đó, tôi chở em về nhà một người dì ở thành phố. Ba em cũng
đang ở đó, chắc bác cũng không muốn con gái mình qua đêm ở ngoài. Ngày
mai sẽ có một buổi tiệc nhỏ ở nhà dì em, em muốn tạo điều kiện cho tôi
nói chuyện với ba em, sẽ có cả Mạnh nữa. Đêm hôm đó, đang ngồi viết
những dòng nhật ký thì trời lại mưa. Một cơn mưa giữa màn đêm Sài Gòn,
không biết sau cơn mưa này, sau đêm nay, trời có lại sáng hay không? Một số điện thoại từ Mỹ gọi về cho tôi.
- Alo!
- Khanh hả con? Là mẹ Hai đây! Ba tôi đã tiến thêm bước nữa, tôi
rất ủng hộ việc này. Ông đã ở vậy mà nuôi tôi suốt thời gian dài, giờ
cũng ngày càng có tuổi, nên có một người ở bên chăm sóc, bầu bạn.
- Dạ! Ba mẹ vẫn khỏe chứ?
- Ba mẹ vẫn bình thường, chỉ lo cho con thôi! Sao đi lâu quá rồi mà vẫn chưa về Mỹ nữa con? Mọi việc yên ổn chứ?
- Dạ! Mọi việc vẫn tốt! Con vẫn khỏe, ba mẹ đừng lo!
-…
- Mẹ lại nữa rồi đấy, không