Old school Easter eggs.
Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ

Vẽ Em Bằng Màu Nỗi Nhớ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322314

Bình chọn: 10.00/10/231 lượt.

cái cho vui.

- Về rồi đó hả? Chưa kịp hù thì nhỏ đã hỏi tôi trong tình trạng không quay lưng lại, cuối cùng thì tôi mới là người bị giật mình.

- Uh.

- Bạn anh bị thế nào?

- Uh, cũng không sao. Tụi nó giỡn thôi chứ không bị gì hết.

- Vui quá hé, đi đến bây giờ mới chịu về? Nhỏ quay lưng lại nhìn tôi và hỏi.

- À…ờ… Tôi cười trừ.

- Vậy ăn uống gì chưa? Nhỏ hỏi.

- Anh ăn rồi.

- Tốn công tui nấu cơm cho mấy người. Nhỏ có vẻ giận, rửa chén bác phát ra tiếng động to hơn như đang bực dọc.

- Đồ ăn thơm quá. Tôi chạy lại bàn, ngồi vào ăn lấy ăn để, ráng ăn để nhỏ khỏi buồn.

- Khỏi cần, đi chơi với người yêu vui vẻ, ăn uống no say rồi giờ còn bày đặt. Đừng có ráng ăn, một hồi bể bụng bậy giờ. Nhỏ nói

- Đâu có, anh ăn được nhiều lắm. Với lại em nấu ăn ngon mà, nấu toàn món anh thích ăn.

- Xía…khỏi nịn.

- Em để đó tí anh rửa cho, qua đây ngồi ăn chung cho vui.

- Dụ tui ăn khuya cho mập ú hả? Đừng hòng… Em nói rồi cũng chùi tay và lại ngồi vào bàn.

- Ăn tí có sao đâu, em phải lên thêm 5 kg nữa mới chuẩn.

- Chuẩn gì? Chuẩn heo á? Nhỏ lè lưỡi, nhưng cũng bắt đầu gấp thức ăn.

- Mà đô em cũng mạnh quá hé! Mọi người say như chết, em còn ngồi ở đây dọn dẹp, nấu cơm, rửa chén.

- Tui có uống đâu mà đô cao đô thấp. Tui không biết nhậu, với lại không tốt cho sức khỏe.

- Ủa, bảo không ăn mà sao nãy giờ gấp đồ ăn liên tục vậy gái? Nó hơi ngượng và rút đũa lại.

- Chiều giờ có ăn gì đâu, toàn ngồi nhìn người ta nhậu thôi. Nhỏ giải thích.

Ăn một lúc thì đến công đoạn rửa chén, hồi nãy có hứa là rửa những giờ thấy lười thật. Nhỏ đứng dậy rồi đi ra ngoài phòng khách.

- Ủa vậy là để anh rửa đóng chén này thật hả? Tôi hỏi nhỏ.

- Chứ sao? Hồi nãy ai mạnh miệng? Tôi đành đi rửa chén thôi.

- Thôi đi ra ngoài đi, tui rửa cho. Tay mấy người còn chưa lành mà, đừng có bày đặt hứa này hứa nọ nữa nhe.

Đến giờ nhỏ vẫn còn nhớ đến việc tôi bị đứt tay lúc trưa. Được thế tôi chay ra ngay để nhỏ rửa.

Ra phòng khách, ngồi vào bàn, tôi lấy cuốn hồi ký ra và viết vài dòng…

Ngày…Tháng…Năm…







Viết một lúc thì ngừng, quay lưng lại thì thấy nhỏ vẫn chưa ngủ. Đang ngồi ăn snack và xem phim.

- Sao thức khuya vậy? Tôi hỏi.

- Anh cũng vậy mà.

- Chút nữa em cứ vào phòng anh ngủ với Ly, anh qua phòng anh Đen ngủ được rồi.

- Nãy giờ anh viết viết cái gì đó?

- Ừ, viết một dạng như nhật ký thôi em.

- Thiệt hả? Tui không nghĩ người như anh cũng viết ba cái thứ đó.

- Là sao? Sến lắm hả em?

- Không biết, chỉ ít thấy con trai viết mấy loại đó lắm.

- Uhm.

- Miu nè…! Tôi gọi và nhìn thẳng vào mắt em.

- Cả ngày hôm nay anh quan sát em kỹ lắm, anh cảm thấy ngôi nhà này
rất quen thuộc với em. Em biết mọi thứ đồ dùng nằm ở đâu mà không cần
phải hỏi anh. Cho anh biết lý do được không? Tôi vẫn nhìn em không rời.

- Em…em… Nhỏ bắt đầu ấp a ấp úng…



- Em…em… Nhỏ bắt đầu ấp úng nhìn vào mắt tôi. Tôi được nước lấn tới, càng tỏ ra nghiêm trọng hơn.

- À…ừ…thì tui từng ở đây trước khi anh đến. Nhỏ quay mặt sang hướng khác và nói.

- Là sao?

- Là lúc trước có vài lần tui phải đến đây ở tạm, chỉ vậy thôi… Đôi
mắt nhỏ lại nói cho tôi biết còn nhiều thứ uẩn khúc khác nữa.

- Em là gì của anh Đen mà được ở nhờ?

- Anh đang điều tra tui hả? Có thẻ hình sự không? Lúc này mặt nhỏ lại trở nên lạnh lùng đến đáng sợ. Tôi lại trở thành người bối rối, quơ đại bịt snack của nhỏ ăn cho qua chuyện. Ăn được vài miếng thì phun ra vì
lạt bách mà rất khó ăn. Tôi đứng dậy đi vào trong.

- Uh, thế thôi! Anh vào ngủ trước đây. Em nhớ tí nữa vào phòng anh ngủ với Ly nhe.

Bước vào phòng anh Đen, hai anh em ổng nằm mà tay chân đâm chọt loạn
cả lên, không còn chỗ nào tôi có thể chui vào nên đành nằm đất. Ngã lưng ra một cái thật thoải mái, ngày hôm nay dài thật, có nhiều thứ phải lo
nghĩ quá, thế là tôi chìm sâu vào giấc ngủ.

Tờ mờ sáng tôi đã giật mình thức dậy vì âm thanh của tivi ngoài phòng khách. Vệ sinh cá nhân xong tôi đi ra ngoài xem tại sao tivi vẫn mở.
Nhỏ Miu đang nằm ngủ trên ghế sofa, tay vẫn cầm remote. Chắc là con nhỏ
nằm ngủ quên cả đêm ở đây rồi. Cửa sổ nhà thì không đóng, nửa đêm gió
lùa vào chắc lạnh lắm. Nhỏ nằm co rút thật tội nghiệp. Tôi vào phòng lấy ra một cái chăn để đắp cho nhỏ. Tôi phủ chăn rồi khẽ kéo nhẹ lên qua
vai của nhỏ.

Cái nét lạnh lùng mọi ngày đã tan biến đâu mất. Con người nhỏ dễ gần
nhất có lẽ là khi nhỏ ngủ, thấy nhỏ rất là ngoan và hiền. Ở cùng lứa
tuổi của Ly, nhưng nhỏ giỏi hơn con em tôi nhiều. Biết nấu nướng, chịu
khó làm việc nhà lại quan tâm người khác dù bề ngoài luôn tỏ ra lạnh
nhạt khó gần. Tôi ngồi xuống cạnh nhỏ, chạm nhẹ vào gò má trắng hồng
phúng phính của nhỏ. Không hiểu sao lại