80s toys - Atari. I still have
Vấn Lang Quân

Vấn Lang Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323473

Bình chọn: 10.00/10/347 lượt.

sáng càng thêm mãnh liệt.

Dưới ánh trăng, những cọc gỗ đầu nhọn hoắt dựng đứng hướng lên trời, ngăn cách sơn trại với vùng núi phía bên ngoài.

“Ai?” nhìn thấy một bóng đen lén lút ở trong cánh rừng ngoài sơn trại, Vương Nhị mặt rỗ đang đứng gác giương cung bắn tên ra, lên tiếng quát hỏi. “ Kẻ nào không muốn sống, còn không mau khai ra danh tính!”

“Đợi chút, đợi chút, đừng bắn —-” từ sau cánh rừng đi ra một tiểu nam hài, hắn giơ cao hai tay lên, đứng ở dưới ngọn đèn hô: “ Là ta.”

“Tiểu thiếu gia?” Vương Nhị mặt rỗ thấy rõ người tới, ngẩn người. “ Ngươi như thế nào ở chỗ này? Ngươi không phải đã xuống núi sao?”

“Ta……” Hoắc Kình vẻ mặt có chút không được tự nhiên, nói không được tự nhiên. “Ta đến tìm …… ca ca ta .”

Nghe thế, Vương Nhị mặt rỗ thiếu chút nữa từ trên trạm gác ngã xuống dưới đất, không khỏi bật thốt lên nói “Nhưng ngươi không phải —-”

Tiểu thiếu gia không phải luôn luôn không chịu gọi trại chủ là ca ca sao?

Hoắc Kình nghe vậy, vạn phần xấu hổ, đánh gãy lời nói hắn. “ Mau để cho ta đi vào, ta có việc gấp muốn nói với hắn .”

“Ngươi đợi chút.” Vương Nhị mặt rỗ nghe xong, vội vàng cùng người trông cửa ở trạm gác dưới đánh tiếng mở cửa tiếp đón.

Chỉ chốc lát sau, ở bên hông cửa sơn trại đột nhiên mở ra một đạo cửa nhỏ, cửa nhỏ bắc qua khe núi tạo thành cầu kiều.

Hoắc Kình đi trên câu cầu kiều bằng trúc, hai, ba bước đã vượt qua khe suối, đi vào trong cửa nhỏ.

Người trong trại thấy hắn trở lại sơn trại, trên mặt đều khó nén kinh ngạc.

Hắn cố ý bỏ qua ánh mắt của mọi người, vội vàng chạy qua sân lớn, thẳng tắp đi hướng phòng nghị sự đèn đuốc sáng trưng .

Vào đại ốc, hắn vừa thấy đến Hoắc Ưng, thật vất vả toàn tâm toàn ý mới có được dũng khí lại có chút mất đi.

Hoắc Kình vừa vào cửa, Hoắc Ưng liền thấy hắn, gặp tiểu đệ tìm đến, hắn có chút ngạc nhiên, khẽ nhướng mi, vẫn là công đạo Tương lão Nhị ở một bên nói: “ Chiếu theo như lời ta mà làm, còn vấn đề gì không?

“Không có.” Tương lão Nhị nhe răng cười, lĩnh mệnh mà đi.

“Ta có việc muốn nói với ngươi.” Hoắc Kình tuỳ thời không thể thất thố, vội vàng mở miệng.

Hoắc Ưng nhìn ánh mắt kiên quyết của hắn, phát hiện hắn có chút thay đổi. Theo, hắn mới phát hiện trong ánh mắt của tiểu đệ, thiếu sự oán hận mà dĩ vãng mỗi lần gặp hắn đều thể hiện ra.

“Trại chủ —-” Cẩu Tử Thất vẫn đứng ở một bên chờ lĩnh mệnh, có chút sốt ruột, nhịn không được mở miệng.

Hoắc Ưng vung tay lên ngăn cản hắn, hai mắt vẫn nhìn Hoắc Kình.

Sau một lúc lâu, hắn mới quay đầu lại, công đạo Cẩu Tử Thất nói: “ Ngươi mang những người khác đến mười dặm phía trước, phụ trách chặn đuổi người.”

“Dạ, đã biết.” Cẩu Tử Thất gật đầu một cái, mang theo đệ binh ra khỏi phòng nghị sự.

Đợi mọi người đi ra đại sảnh hết, Hoắc Ưng mới lại lần nữa nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc của Hoắc Kình.

“Tìm ta có chuyện gì?” Hắn mặt không chút thay đổi hỏi.

Hoắc Kình hít một hơi thật sâu, thử suy nghĩ mở miệng, nhưng lại không biết nên nói từ đâu .

Hoắc Ưng cũng không thúc giục hắn, chính là chờ.

Sau một lúc lâu, miệng vài lần mở ra đóng lại, Hoắc Kình cuối cùng mới lên tiếng. “ Ta…… Ách…… Nương người nói……” Hắn cắn cắn môi, mặt nhăn mi nhíu, đầu cúi thấp, thử nói một lần nữa : “ Nương sau khi xuống núi, tình huống tốt lên rất nhiều, ngày hôm qua…… Thành chủ phu nhân tìm ta nói chuyện cả đêm ……”

Nói tới đây, hắn không biết vì sao đánh cái rùng mình.

Thành chủ phu nhân?! Phương Vũ Y sao?

Hoắc Ưng khóe môi khẽ nhếch, đoán được nội dung cuộc nói chuyện kia, xác định vững chắc thật sự rất dài, rất dài.

“Tóm lại, cái kia……” Hoắc Kình lại lần nữa cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn hắn. “ Ta nghĩ…… Ta hẳn là phải đến cùng ngươi giải thích.”

Hoắc Ưng nhìn hắn, cái gì cũng chưa nói, chính là khi bước ra cửa đi qua bên cạnh hắn, thân thủ xoa xoa đầu hắn, tựa như mới trước đây hắn thường làm như vậy.

Biết ca ca không trách hắn, Hoắc Kình đồng thời nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy cổ họng rất vướng, hốc mắt có chút ướt át.

Phát hiện chính mình sắp khóc, Hoắc Kình lấy hai tay dụi dụi mắt lau đi lệ quang, theo hắn nhớ tới một việc khác, vội vã đuổi theo Hoắc Ưng

“Ca, còn một việc, Vấn Nhi —-” Hắn dừng một chút, sửa lời nói: “ Ta là nói Khanh Khanh, nàng muốn khởi hành quay về kinh!”

Hoắc Ưng không có quay đầu lại, chỉ mở miệng nói: “ Ta biết.”

Thấy hắn không có phản ứng gì quá lớn, Hoắc Kình vội vàng theo đi lên, lại nói: “ Thành chủ phu nhân nói, trời sáng Khanh Khanh sẽ từ cửa đông đi ra khỏi thành!”

Hoắc Ưng vẫn là không có quay đầu, chỉ thẳng tắp hướng sân lớn đi, miệng vẫn là câu kia “Ta biết.”

“Ngươi không đuổi theo sao?” Hoắc Kình lo lắng hỏi.

Hoắc Ưng tại đây khi xoay người lên ngựa, động tác gọn gàng nhanh chóng, hắn từ trên cao nhìn xuống tiểu đệ, khóe miệng hơi hơi giương lên