Duck hunt
Vấn Lang Quân

Vấn Lang Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323441

Bình chọn: 8.5.00/10/344 lượt.

có thể xụi lơ ở trong lòng hắn thở dốc.

Nàng đỏ bừng mặt, làm hắn vừa lòng gợi lên bạc môi. Cho dù ở một lời nói mới lạ kia của nàng, phản ứng của nàng cũng là thành thực, kia trúc trắc nhiệt tình hôn lại, chứng minh lòng của nàng vẫn là có hắn.

“Đi thôi, về nhà.” Hắn nói, tâm tình thoáng cảm thấy thực tốt.

“Về nhà?” Khanh Khanh sửng sốt, từ trong lòng hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. “ Trong trại sao?”

“Bằng không còn có làm sao.”

Nàng nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt mất đi biểu tình. “ Là vì ta có bầu sao?”

Hoắc Ưng trừng nàng liếc mắt một cái.

“Vô nghĩa.” đứa nhỏ của hắn đương nhiên chỉ có thể sinh ra và trưởng thành ở dưới sự bảo vệ của hắn .

Khanh Khanh trong lòng không thở nổi, trận chua xót kia lại tập kích hướng vào trong lòng nàng. Nguyên lai, hắn muốn là đứa nhỏ —-

“Không cần, ta không cần trở về.” Nàng thấp giọng nói.

“Vì cái gì?” Hắn sắc mặt rất trầm, trong con ngươi đen ánh lên lửa giận.

“Bởi vì nàng đã đính hôn.” Một bên đột nhiên vang lên thanh âm tiếng quát của Sở Cuồng, như tiếng sấm sét đánh giữa trời quang.

Khanh Khanh cùng Hoắc Ưng song song ngẩn người, quay đầu nhìn hắn.

Sở Cuồng trên tay cầm bức thư nhà, chậm rãi đã đi tới. “Tiểu muội, cha gửi thư đến, muốn muội lập tức trở lại kinh thành. Việc hôn nhân của muội đã được định đoạt, là ngũ Vương gia của hoàng tộc, đối phương đã đưa sính lễ tới cửa.”

“Gạt người!” Khanh Khanh khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch, thất kinh chạy tới, cướp lấy thư trong tay của Sở Cuồng .

“Đây là bút tích của cha, chẳng lẽ còn sẽ có giả?”

Nhìn thấy tín thư tự tay phụ thân viết, Khanh Khanh ngây người, vừa hoảng lại vừa sợ ngẩng đầu, chỉ thấy Hoắc Ưng mắt lạnh nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú không có nửa phần biểu tình.

Nghe thấy nàng phải gả cho người bên ngoài, hắn thế nhưng nửa điểm tỏ vẻ đều không có —-

“Ta không lấy chồng!” Nàng thốt ra, trong hốc mắt tràn ngập nước mắt.

“Muội không lấy ngũ Vương gia, chẳng lẽ còn muốn gả cho sơn tặc này?” Sở Cuồng liếc mắt nhìn Hoắc Ưng, cười lạnh hai tiếng.

Hoắc Ưng cứng đờ, trong mắt lửa giận chợt bùng lên.

“Sao vậy ? Không phục? Ta có nói sai sao?” Sở Cuồng mắt lạnh, ngữ khí lạnh lùng. “ Ngươi bất quá là một sơn tặc, nhà ngươi so được với hoàng gia sao? Nếu Khanh Khanh thực gả cho ngươi, ngươi chiếu cố được nàng sao? Hay là muốn làm cho nàng mỗi ngày lo lắng đề phòng, chờ ngươi cướp bóc trở về?”

“Đại ca!” Khanh Khanh gấp đến độ thẳng dậm chân.

“Đừng nóng vội. Muội cũng thấy rõ ràng, đừng một lòng hướng về hắn. Xem tiểu tử này không thèm biện minh một câu, nói không chừng căn bản là không cần muội.” Sở Cuồng ngạo nghễ nhìn Hoắc Ưng, hai tay chắp trước ngực, trong mắt tinh quang bật ra bốn phía, ung dung nhìn hắn, giống như đang chờ đợi đáp án.

Bốn phía vắng vẻ.

Khanh Khanh quay đầu nhìn chỉ thấy Hoắc Ưng tuy rằng sắc mặt khó coi, lại thật sự là không nói một câu.

“Ưng……” Nàng sợ hãi mở miệng, đột nhiên trong lòng lại không có tự tin.

Hắn —- thật sự không cần nàng sao? Thật vậy chăng?

Đau lòng rào rạt tiến tới, nàng nhìn hắn, trong mắt nước mắt loạn chuyển, cũng rốt cuộc nói không nên lời nửa câu .

Hoắc Ưng nhìn nàng, trán nổi gân xanh, sau một lúc lâu mới mặt lạnh lùng mở miệng.

“Tùy theo ý ngươi.”

Nói xong, hắn vung tay áo, xoay người nhanh rời đi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong tiểu viện của Phương phủ, hoa rơi chao nghiêng theo gió.

Một chiếc lá phong theo gió đêm thổi vào trong lầu các nơi Khanh Khanh ở tạm.

Ánh nến lung linh, nàng ngồi ở mép giường, đang thu xếp xiêm y, mặt thoáng như chạm ngọc, không có biểu tình gì.

Lá phong theo gió rơi xuống trên y phục, nàng hơi hơi sửng sốt, nhớ tới rừng cây phong ở trong sơn trại kia.

Vũ Y đứng ở một bên, thần sắc lo âu, khuyên bảo.

“Khanh Khanh, muội có thể tưởng tượng rõ ràng, lần này trở về, không phải muội nghĩ thoát thân có thể thoát thân, muội thật sự muốn gả nhập vương phủ sao?”

Mới vừa biết phát sinh sự việc mới, nhưng làm Vũ Y nghe mà choáng váng. Nàng cùng lúc tức giận Sở Cuồng đã làm như vậy, cùng lúc vội vàng tới khuyên bảo, nhưng nàng khuyên cả đêm, lại vô ích.

Khanh Khanh nhìn như nhu nhược, trong khung lại thật sự quật cường, so với Sở Cuồng còn ngoan cố hơn.

Ai, Sở Cuồng cũng thật sự là, rõ ràng đối với hoàng gia không có nửa phần hảo cảm, vì sao đến thời điểm này, càng muốn đem muội tử của mình hướng hoàng gia đưa đi?

“Vương gia là đắc tội không nổi.” Khanh Khanh nhẹ giọng nói.

Hoắc Ưng không cần nàng, như vậy nàng gả cho ai lại có cái gì khác biệt?

“Không cần nghĩ đến Vương gia, muội hoài nhưng là đứa nhỏ của Hoắc Ưng a!”

Một chút đau thương xuất hiện trên mặt nạ bình tĩnh, Khanh Khanh hai tay dừng lại, mâu sắc ảm đạm.

“Chị dâu, tỷ không hiểu đư