
òng.
“Tốt.” Nàng gật đầu, đi được hai bước, lại xoay người lại, lo lắng hỏi: “ Hứa đại phu, vết thương của trại chủ —-”
“Chính là chỉ bị thương một chút ngoài da , không có gì trở ngại, uống vài thang thuốc sẽ tốt lên .”
Lo lắng trong lòng Khanh Khanh cuối cùng cũng tan mất một ít. Nàng cúi đầu chớp mắt. đối với đại phu vén áo thi lễ.
“Đa tạ Hứa đại phu.” Nàng ôn nhu nói.
Hứa đại phu ngây ngốc trong chốc lát, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần. “ Ách, đây là thuộc bổn phận việc của ta.” Hắn chắp tay đáp, từ sau khi nhập trại , chưa từng nghe qua lời nói khách khí như này.
Khanh Khanh ngượng ngùng cười, bưng đồ ăn, xoay người vào sân sau Hoắc Ưng ở .
Hứa đại phu nhìn bóng dáng của nàng , yên lặng lắc đầu.
Xem bộ dáng cấp bậc lễ nghĩa chu toàn kia, quả nhiên là một tiểu thư khuê các ! Lúc trước có vài lần nhìn thấy nàng , hắn liền mơ hồ đoán ra,cô nương này khẳng định là người xuất thân trong sạch , hiện nay lại nhìn thấy dáng vẻ giơ tay nhấc chân rất tôn trọng người khác của nàng, hắn nhưng là càng thêm xác định phán đoán của mình.
Khi chưa lên núi ở, hắn là danh y trong kinh thành, là vì tránh né tai họa, mới quay đầu nhập vào Sơn Lang.
Ở trong kinh thành, hắn nhưng là đã gặp qua không ít thiên kim, chính là bất luận người nào, so về bộ dáng khí chất, đều không bằng 1% của cô nương này .
Bất quá, cô nương này chắc chắn sẽ không muốn giống như bọn họ trở thành sơn tặc , nếu trở thành áp trại phu nhân, sẽ phát sinh chuyện thú vị gì .
Trên giường đá to như vậy, Hoắc Ưng ngồi ở mép giường, nửa người trên vẫn trần trụi, băng gạc quấn quanh trên vai dày rộng. Miệng vết thương hoàn hảo không tổn hao khí lực của hắn mấy, ngược lại càng tăng thêm dã tính của hắn.
Giờ phút này hắn so với thời điểm dĩ vãng, đều càng như là đầu mãnh thú bất tuân. (mãnh thú không ai có thể thuần phục được)
Khanh Khanh hai má nóng hồng, miễn cưỡng trấn định lại tinh thần, đem đồ ăn để lên trên bàn. Biết rõ nên thuận theo lễ giáo, dời tầm mắt đi, nhưng nàng thật sự quản không được bản thân, đôi mắt to trong suốt vẫn nhịn không được muốn nhìn về hướng hắn.
Tầm mắt của nàng, theo vòm ngực rộng lớn hướng lên trên, trải qua băng gạc trên vai hắn, cái cổ cường tráng, bạc môi của hắn nhếch lên, cùng với cặp con ngươi đen lấp lánh như ánh lửa cực nóng bỏng kia —-
A!
Khanh Khanh hô nhỏ một tiếng, xấu hổ quẫn bách cúi đầu xuống, không dám lại nhìn Hoắc Ưng.
Quái, hắn trên người là có ma lực gì ? Vì sao tổng có thể làm cho nàng nhìn hắn đến ngây người?
Khuôn mặt đỏ bừng kia, làm cho Hoắc Ưng mày rậm nhíu lại. Hắn không nói một lời, đã đi tới, ở bên cạnh bàn ngồi xuống, thân thủ định cầm lấy đũa, con ngươi đen vẫn là nhìn chăm chú vào nàng.
Thấy hắn muốn động thủ, Khanh Khanh vội vàng ngăn cản “ Đợi chút, ngươi đang bị thương, không thể tự mình cầm đũa được, để ta giúp ngươi.” Nàng xung phong nhận việc.
“Ngươi giúp ta?” Hắn hồ nghi hỏi.
“Ta giúp ngươi.” Nàng thực kiên trì.
Hoắc Ưng nhíu mày, vẻ mặt chán ghét nhìn nàng, giống như nàng vừa mới nói một câu vũ nhục hắn.
“Tay của ta là bị thương, cũng không phải bị phế đi.” Hắn lạnh lùng nói.
“Ta biết, nhưng bị thương rất đau a, ngươi để cho ta giúp ngươi mấy ngày đi!” Nàng tiếp tục thuyết phục, không chịu buông tha cho.
Nếu nói về căn nguyên, vết thương trên người của Hoắc Ưng, là bị đại ca của nàng chém, nàng dù nhiều hay ít đều có trách nhiệm, nói cái gì đều phải có trách nhiệm chăm sóc hắn, như thế cảm giác tội lỗi trong lòng mới giảm đi phần nào
“Không có gì, ta tự mình làm được.” Hắn nhíu mày.
“Không được!” Nàng hai tay duỗi ra, vội vã cướp đi bát đũa, kiên trì ngăn cản.
Hắn vẻ mặt âm trầm, hai mắt nheo lại, trừng mắt nhìn nàng.
Nàng cố lấy dũng khí, trừng ánh mắt trong suốt nhìn lại hắn. Mặt ngoài nhìn như bình tĩnh, kỳ thật trong tâm đang bất ổn, bị hắn nhìn thẳng, làm cho phát run.
Ô ô,nam nhân này vì sao cố chấp như vậy ? Liền ngay cả cơ hội tha lỗi cũng không cấp cho nàng?
Thẳng đến thanh thế phô trương của Khanh Khanh sắp bị đánh tan, trước khi khẩn trương cơ hồ muốn ngất đi, Hoắc Ưng cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, thấp rủa vài tiếng.
“Ngồi xuống.” Hắn không kiên nhẫn nói, lười biếng không muốn cùng tiểu nữ nhân này giằng co nhau nữa.
“Sao?” Khanh Khanh sửng sốt một chút, không biết phản ứng lại như thế nào cho đúng .
Bạc môi lại giật giật, trên mặt tuấn mỹ không có biểu tình.
“Ta đói bụng.” Hoắc Ưng mở miệng.
A, hắn khẳng định đã nhượng bộ?!
Khanh Khanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hiện lên một ý cười hân hoan, lập tức tựa vào bên cạnh hắn ngồi xuống, an an phận phận uy đồ ăn cho hắn.
“Ăn chút cá đi, đây là Thất ca theo trong khe núi bắt được, mang cho Phương đại nương nướng lên.” Nàng cẩn thận gạt bỏ hết xương c