Insane
Vấn Lang Quân

Vấn Lang Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323584

Bình chọn: 9.00/10/358 lượt.



Đi vào sân trước phòng của Hoắc Ưng, nàng đứng ở trước cửa, liên tục hít sâu, cố lấy dũng khí mở miệng.

“Trại chủ.”

Bên trong truyền đến thanh âm thấp trầm .

“Tiến vào.”

Giống như thường lui tới, Hoắc Ưng sớm đã rời giường.

Hắn đứng ở bên cửa sổ, thân hình nửa thân trần tinh tráng (*) , đang dùng một khăn bông ẩm ướt chà lau diện mạo trên thân.

(*tinh tráng: cường tráng,tràn đầy tinh lực ,êm phụt máu mũi *phụt phụt* )

“Trại chủ, sớm.” Vấn Nhi hai má đỏ bừng, không dám nhìn nữa, hai tay có chút run run.

Con ngươi đen lạnh như băng đảo qua nàng, hơi hơi gật đầu một cái, không nói lời gì nữa.

Nàng đem bữa sáng để ở trên bàn, đưa lên áo khoác tối hôm qua đã chuẩn bị tốt. Ở thời điểm hắn mặc quần áo, đầu nhỏ thủy chung vẫn cúi xuống, căn bản không dám nhìn xem liếc mắt một cái.

Sau khi Hoắc Ưng mặc quần áo xong, ngồi trở lại bàn gỗ để dùng bữa sáng, trên khuôn mặt tuấn tú kia vẫn không có nửa điểm biểu tình.

Bên trong vắng vẻ, chỉ có khi hắn ăn cơm phát ra rất nhỏ tiếng vang.

Nàng đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn hắn, đã tạo thành thói quen lặng yên khi ở bên hắn, có lẽ liền bởi vì hắn vẻ bề ngoài lạnh lùng cùng ít lời xa cách của hắn, mới làm cho chúng nữ quyến e sợ, nhắc tới chuyện đưa cơm này, liền ra sức khước từ.

Đôi mắt to trong suốt, nhìn theo tóc dài rối tung ở trên vai rộng lớn, nhìn đến sườn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn.

Trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia, chưa từng xuất hiện biểu tình nào khác, thậm chí khi nàng cầu viện còn cắt đứt y bào, lãnh huyết bỏ rơi nàng, nhưng nàng tổng cảm thấy, hắn không phải người vô tình như vậy —-

Chân chính nếu là người vô tình, sẽ không đối với nạn dân ra tay cứu viện; người vô tình chân chính, cũng lại càng sẽ không đem một nữ tử xa lạ cứu trở về sơn trại.

“Trên mặt ta có cái gì sao?” thanh âm thấp trầm vang lên.

Vấn Nhi hoảng sợ, hai má nháy mắt chuyển sang đỏ bừng, bị người phát hiện nhìn lén mà trở nên xấu hổ quẫn bách không thôi.

“Ách, không, không có –” thanh âm của nàng run run.

Hắn từ đầu tới đuôi chưa từng quay đầu, lại có thể phát hiện tầm mắt của nàng? Như vậy, nàng đã nhiều ngày có hành vi rình coi, chẳng phải là đều bị hắn xem ở trong mắt.

Nghĩ như vậy, nàng xấu hổ đến cơ hồ muốn rên ra tiếng, quả thực nghĩ muốn có ngay một cái lỗ ở tại nơi này để chui xuống, không hề gặp người nữa.

Hoắc Ưng buông bát đũa, mắt lạnh nhìn nàng, tầm mắt lợi hại ở trên thân hình nhỏ nhắn yêu kiều vòng vo vài vòng, ở chỗ sâu trong con ngươi đen, hiện lên một chút đăm chiêu.

Ánh mắt thâm u kia, làm cho trong lòng Vấn Nhi cảm thấy hốt hoảng. Nàng đi ra phía trước, run run vươn tay nhỏ bé, nhanh chóng thu hồi bát đũa trên bàn.

“Trại chủ, Vấn Nhi —- Vấn Nhi cáo lui —-” thanh âm của nàng thực kỳ cục, mẫn cảm nhận thấy được, từ thân hình của hắn nhiệt lực phóng xạ ra kinh người .

Hắn như cũ nhìn nàng, không nói gì.

Thẳng đến sau khi chạy ra sân, Vấn Nhi hai chân còn đang run run, nàng ôm chặt khay bát, bước nhanh đi qua rừng cây phong, không dám quay đầu, lại càng không dám lưu lại.

Sau khi dùng bữa sáng xong, mọi người trong sơn trại bắt đầu bận rộn với công việc của mình

Nhóm nữ quyến ở đình viện, bận rộn trong phòng bếp, mà các nam nhân đều bị Hoắc Ưng tìm đi, hiệp lực xây dựng tường phía đông, để chống đỡ tốt các cơn lốc.

Phương đại nương nghĩ đến các nam nhân vất vả, nấu riêng một ấm trà lạnh, muốn Vấn Nhi đưa đi.

Sau một lúc lâu nàng trừng mắt nhìn ấm trà to tướng kia, mới xắn ống tay áo lên, ra sức ôm lấy ấm trà to, nhắm tường hướng đông đi đến, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì dùng sức mà đỏ bừng, cước bộ cũng có vẻ cực vì không xong, mỗi bước đi liền đổ ra không ít nước trà.

Tương lão Nhị nhìn thấy, vội vàng chào đón, bàn tay to tiếp nhận ấm trà lạnh to kia, đưa người phân phát trà cho mọi người uống

“Vấn Nhi, không vội, việc nặng này cứ để cho ta tới làm giúp.” Hắn cầm ấm trà, đoán nó nặng bằng nửa trọng lượng của nàng.

Nàng cảm kích cười, cúi người hành lễ. “ Cám ơn Tương nhị ca.”

Tương lão nhị sửng sốt một chút, đời này hắn chưa được ai có lễ đối với hắn như vậy. Hắn gãi gãi đầu, cảm thấy nên làm chút gì đó đáp lại, thế là học theo, chắp hai tay cúi người .

“Không cần khách khí.” Hắn không được tự nhiên nói.

Cẩu Tử Thất một bên đang ở uống trà lạnh, bởi vì khiếp sợ quá độ, phun hết trà trong miệng ra.

“Mẹ ta a, xin ngươi thương xót, nhưng đừng hại ta giữa trưa ăn không ngon.” Hắn cười trêu nói, cầm lấy chén mộc (*) vung lên.

(*chén mộc: chén uống trà được làm bằng gỗ)

Thanh âm lạnh như băng từ phía sau truyền đến, mọi người đương trường đông cứng lại.

“Ăn không vô, vừa lúc giảm đi một phần lương thực.” Hoắc Ưng không biết khi nào đã đi vào một bên, hai tay khoanh trước ngực trần trụi. Hắn tầm mắt đảo qua hai gã thuộc h