
ong xinh xắn. Nốt ruồi nhỏ chấm nhẹ dưới đuôi mắt
trái – đây gọi là nốt ruồi thích khóc thì phải – không những không làm
mất đi nét đẹp của đôi mắt, ngược lại còn đem đến cho người đối diện cảm giác cô thật hiền lành. Môi hơi mỏng, ẩn dưới một lớp son màu hồng
nhạt, trông càng mỏng manh hơn. Tóc dài màu nâu đỏ, nhưng lọn tóc xoăn
nhẹ, được buộc lên gọn gàng bằng một chiếc nơ màu trắng to bản. Nếu cô
ấy không mỉm cười, và không chủ động bắt tay tôi, chắc hẳn tôi sẽ nghĩ
đây là một con búp bê xinh đẹp chỉ được trưng bày trong những viện bảo
tàng thôi.
Bởi thật sự rất xinh đẹp!
Tú Anh chắc chỉ bằng được một nửa cái “sắc” của Jane. Nhưng bù lại, Tú Anh của tôi cực kì đáng yêu, thế là đã đủ lắm rồi ^o^~.
Jane là người Mĩ gốc Việt, cô ấy cũng mười sáu, bằng tuổi tôi. Ông gọi
cô là cháu gái, nhưng thực ra hai người chẳng có máu mủ gì cả. Trong một lần theo mẹ về Việt Nam, Jane đã gặp ông, còn cứu ông nữa. Khi đó, họ ở cùng một khách sạn; Jane và ông “chí lớn gặp nhau” đều lén người nhà ra đoạn rừng nhỏ sau khách sạn hóng gió. Chẳng may ông bị rắn độc cắn,
đúng lúc Jane đi qua; thế là cô bé Jane dũng cảm cầm cành củi khô dưới
đất, đuổi con rắn rồi chạy về khách sạn gọi người tới giúp. Ông cảm kích Jane lắm, khăng khăng nhận Jane làm cháu nuôi; bố mẹ Jane thấy ông yêu
quí con gái mình vậy nên đành đồng ý (hoặc có lẽ do ông nói sẽ chi trả
toàn bộ tiền nuôi dưỡng Jane). Bây giờ thì Jane đang học ở một trường
quốc tế tại Hàn Quốc, vừa học vừa song song giúp ông giải quyết vài vấn
đề trong công ty; theo ông nói thì, Jane là “một con bé dễ thương có đầu óc chiến lược”.
Chẳng hiểu tôi có đầu óc gì nhở? Tú Anh hay nói tôi là hâm, nhảm nhí,... Híc, chắc đầu óc của tôi không thể đem ra so sánh với Jane rồi T3T.
Tôi và Jane nói chuyện rất “hợp gu”. Ai mà nghĩ được một cô gái duyên
dáng xinh đẹp như Jane lại cũng thích xem bóng đá, thích R.M, thích
PES... chứ? Jane không ham thích các thể loại phim tình cảm mùi mẫn,
sướt mướt, giống tôi. Cô ấy cũng đồng ý với tôi rằng trong hơn một trăm
tám mươi phút phim Titanic, thì chỉ có khoảng năm phút đáng để xem một
cách chăm chú. Tôi thích cái cách mà cô ấy nói về thực trạng cuộc sống
hào nhoáng mà hời hợt ở Mỹ, cũng như thấy hứng thú với ước mơ xây dựng
lên một khu resort thiên đường cho vùng đất Tây Nguyên – quê mẹ của cô
ấy. Những câu chuyện mà Jane kể rất hay, rất lôi cuốn và ý nghĩa, làm
cho tôi phải thầm thán phục. Cô ấy cũng lắng nghe những mẩu chuyện rời
rạc và nhảm nhí của tôi, về cái gia đình bất thường, về những sự cố xấu
hổ, về người bạn gái đáng yêu... Cô ấy cứ ồ lên ồ xuống, thích thú khen
tôi có một cuộc sống “nhiều màu sắc”, lại còn mong muốn được gặp mặt “cô bạn gái thú vị” của tôi nữa.
Jane là người đầu tiên nghe tôi nói mà không hề buông một câu nhận xét
là “bị hâm”, “dở hơi” hay bất kì các chứng bệnh về thần kinh khác.
Người bạn tốt như này, sao không cho tôi gặp sớm hơn một chút chứ T.T?
Có biết cuộc sống mười sáu năm qua của tôi tủi nhục thế nào không hả?
Ông thấy tôi và Jane “tâm đầu ý hợp”, chuyện trò rôm rả cả một góc nhà
thì tỏ ra rất hài lòng. Cháu là người hài lòng mới đúng, ông không liên
quan hài lòng cái gì?
Mẹ tôi không vui, chả hiểu tại sao, cuối cùng thằng con trai “mẹ yêu
nhất” đã có được một người bạn tâm giao khó kiếm; vậy vì lí nào mẹ lại
không có một chút vui mừng? Đừng bảo mẹ vẫn oán con vụ dọn nhà xác, lỗi
là do ông mà _ __!
Bố như cảm nhận được luồng khí hắc ám tỏa ra ngút trời trên đầu mẹ, liền thủ thỉ vào tai người điều gì đó, khiến người trợn tròn mắt, mặt đang
đen thui hóa đỏ hồng; rồi hai bạn già đó dắt díu nhau lên phòng, từ đấy
không còn ló mặt xuống nữa. Bố tôi giỏi thật.
Có một người biểu hiện không bình thường nhất, đó là Hoàng Quân. Lúc ăn
cơm thì hắn vui vẻ, vừa ăn vừa cười, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên đảo mắt
nhìn mọi người một lượt rồi vùi đầu vào ăn tiếp; lại cười, lại nhìn, rồi lại ăn =”=... Đấy, rõ ràng là khi nãy vừa mới cười điên như địa chủ
được mùa bắp cải, thế mà bây giờ, khi tôi đang nói chuyện hào hứng với
Jane, hắn lại tỏ ra bực dọc, khó chịu, còn lườm lườm tôi nữa. Đúng là
cái loại cả ngày ở nhà, dửng mỡ, không có việc gì làm nên thành ra “nhàn cư vi bất thường” đây mà.
Gần chín giờ tối, Jane xin phép về nhà. Tôi năng động tẩu lên phòng thật nhanh; không nên ở lại quá lâu với người có vấn đề về tâm sinh lí...
Ngày... tháng... năm...
Haiz, đóng xong vali, mệt quá đi ~.~ Chỉ là du lịch thôi mà mẹ làm như
là chuyển cả nhà đi không bằng ý. Khách sạn của người ta có giường có
đệm hẳn hoi, mẹ mang cả chiếu đi làm gì chứ =.=!
Dở hơi thế nào lại gọi cho Minh, khoe mình sắp sửa được đi Sapa này nọ.
Chẳng hiểu đầu óc mình bị làm sao nữa; Hiền thì bảo đó là do “tâm lí gái đã có chồng”, bạn ấy vừa nói vừa bonus thêm cho một tràng cười rất khả
ố, đến sợ _ __!
Minh lại bay sang Hàn Quốc, haiz, mới về có một hôm mà đã...
Không đem Béo đi cùng được, đành mang sang gửi bác Lan. Mai đ