XtGem Forum catalog
Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326413

Bình chọn: 9.00/10/641 lượt.

g
nhiên nói đến Nám Nám: “Bạn Dương Nám Nám, sinh viên vừa tốt nghiệp trường
ta năm nay với thành tích xuất sắc, đã từng mấy lần tham gia thi đấu thể thao
và đạt thành tích ấn tượng, dứt khoát từ bỏ những lời mời với mức lương cao để
trở thành giảng viên, báo đáp trường cũ, khiến cho lòng người phải cảm động.
Thầy hi vọng, ngày mai sẽ có càng nhiều hơn nữa các bạn tốt nghiệp từ ngôi
trường đại học của chúng ta trở thành lãnh đạo trong các ngành nghề khác nhau,
đó mới là điều căn bản của sự nghiệp trồng người trăm năm không đổi của trường
ta.”



Khi nghe thấy ba chữ “Dương Nám Nám”, mọi người không
có cảm giác gì cả, chỉ riêng Ninh Hạo Nhiên đột nhiên quay đầu lại, dồn ánh mắt
vào cô. Nám Nám vô cùng kinh ngạc, không kịp thu lại ánh mắt của mình, trúng
ngay ánh mắt tìm kiếm của anh, hai người nhìn nhau trong giây lát, Nám Nám cảm
thấy hơi thở của mình lúc này gần như ngừng lại, chỉ hận là không thể đào hố để
chui xuống.



Ninh Hạo Nhiên không phát hiện ra sự bất an của cô
trong đội ngũ giáo viên, chỉ khẽ dừng ánh mắt lại rồi thu ánh nhìn trở về.



Ánh mắt của Ninh Hạo Nhiên vừa rời khỏi, Nám Nám giống
như bị người ta rút hết xương tủy, tựa mạnh vào thành ghế, thở từng hơi dồn
dập.



Thì ra anh chàng này đã quên cô. Khi ánh mắt hai người
vừa gặp nhau, hắn đã không có bất cứ một phản ứng gì.



Không biết từ lúc nào, bài phát biểu của hiệu trưởng
đã kết thúc. Giáo viên và sinh viên lần lượt rời khỏi hội trường.



Thoáng cái, con người quên sạch những gì mình đã làm
trong quá khứ đó cũng theo đoàn người đi ra. Nám Nám không thể khống chế sự
kích động trong lòng mình được nữa.



Sao có thể như vậy? Cô đã ghi nhớ anh ta tròn năm năm,
nhất cử nhất động, từng lời nói, hành động đều khắc sâu trong lòng không quên.
Những thứ cô nhớ, hắn cũng buộc phải nhớ, thứ cô không nhớ, hắn vẫn phải nhớ,
nếu không, cô làm thế nào mà xóa bỏ những uất ức trong lòng bao năm qua đây?



Cho nên lúc đó, Nám Nám đột nhiên đứng dậy, hướng về
phía sau lưng Ninh Hạo Nhiên, hắng giọng hét lớn: “Ninh Hạo Nhiên! Ninh Hạo
Nhiên! Anh lại dám quên tôi à? Anh đúng là đồ phụ bạc!”



Tất cả giáo viên và sinh viên chưa rời khỏi hội trường
đều dồn ánh mắt về phía Nám Nám. Không ít người tò mò bắt đầu tìm kiếm bóng
dáng của kẻ phụ bạc mà cô nói.



Ninh Hạo Nhiên là ai?



Tại sao anh ta là kẻ phụ bạc?



Tại sao lại có người nói những lời đó với anh ta?



Rốt cuộc anh ta có quan hệ như thế nào với chàng thanh
niên khá điển trai đó?



Lẽ nào hiện tượng đồng tính như người ta thường nói
cũng rất phổ biến trong đội ngũ giáo viên của trường?



Chỉ thấy một cô gái gầy gò, bé nhỏ đột nhiên hét lên:
“Ninh Hạo Nhiên, đứng lên cho chúng tôi xem, không chói lóa không xứng đáng là
đam mĩ!”



Lời nói này khiến rất nhiều tân nữ sinh có sở thích
đồng tính nhất loạt hoan hô. Bị người ta tưởng nhầm là con trai, Dương Nám Nám
thực sự muốn khóc mà không thành tiếng. Lời nói chưa kịp suy nghĩ kĩ càng đã
thốt ra, bây giờ cũng chẳng thể tìm nổi cách nào vừa không mất mặt mà lại có
thể ngồi xuống dễ dàng.



Ông trời biết cô không cố ý gây ra phản ứng mạnh mẽ
như vậy, vừa rồi, cô chỉ muốn gây sự chú ý cho một mình Ninh Hạo Nhiên mà thôi.



Tiến thoái lưỡng nan, cô chỉ có thể đối đầu với lời
bàn tán của mọi người có mặt, miễn cưỡng lấy can đảm đứng đó chờ lời giải thích
của Ninh Hạo Nhiên.



Ninh Hạo Nhiên dừng bước, từ từ quay người lại, vẻ
mặt kiêu ngạo, hơi bĩu môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô lại chứa đầy sự chê
cười và kinh ngạc. Anh ta tiến hai bước về phía trước, cất giọng nói có đôi
chút lạnh lùng trong hội trường lớn, xa lạ mà dễ nghe: “Dương Nám Nám, lâu rồi
không gặp, không ngờ cô vẫn còn nhớ tôi.”



Lời nói của Ninh Hạo Nhiên hoàn toàn là sự phỉnh nịnh,
không hề thuận tai.



Với lí do lâu ngày không gặp, điều đó cho thấy giữa
hai người không có quan hệ thân thiết, cô ấy sống tốt hay không, đương nhiên
cũng không liên quan gì đến anh ta. Nếu miễn cưỡng phải hỏi một câu tốt hay
không để thể hiện sự quan tâm tha thiết của sói đối với cô bé quàng khăn đỏ sau
bao năm gặp lại thì câu “lâu ngày không gặp” chính là sự châm biếm hay nhất đối
với lòng dạ Tư Mã Chiếu của Ninh Hạo Nhiên. [Tư Mã Chiếu: Hoàng đế Tây Tấn.'>



Tốt, đương nhiên là tốt rồi, nhờ phúc của anh mà tôi
đã trở thành sinh viên thể dục.



Ông trời biết Nám Nám rất muốn dùng giọng điệu căm hận
để nói câu này. Năm đó, Dương Nám Nám đã từng mỏng manh yếu ớt như cây liễu
trước gió, cũng từng thanh khiết đáng yêu, khiến mọi người còn cảm thấy cô thật
đáng thương,