
ảo mắt nhìn xem mấy người đồng nghiệp sau lưng có phản ứng cụ thể
gì với lời nói của người đàn ông xa lạ này không.
May thay, mọi người vẫn còn đang bị chuột rút, chẳng hơi đâu để ý đến cô. Chút
động tĩnh cỏn con này so với sự hồi hộp căng thẳng về căn bản chẳng là cái quái
gì.
Hứa Thụy Dương thấy vẻ căng thẳng của cô cũng hiểu ra phần nào, lập tức phối
hợp ăn ý, bước nhanh ra ngoài. Hai người mặt đối mặt đứng trước hành lang, Oa
Oa bối rối cả nửa ngày không biết phải mở miệng thế nào, một lúc lâu sau vẫn
không lên tiếng, may mà Hứa Thụy Dương tìm được chủ đề: “Thực ra, ừm... tôi
muốn hỏi cô... cái đó... có phải có chút gì đó không bình thường không?”
“Hả?”. Đầu óc Oa Oa phản ứng không kịp. “Anh nhận ra rồi sao?”
“Đương nhiên, tôi đã phát hiện ra về bản chất, cô ấy là sinh vật ngoài hành
tinh rồi, hành vi và tư tưởng của cô ấy đều không giống người đã từng sống trên
trái đất”. Hứa Thụy Dương gật đầu, nói bằng giọng điệu nghiêm túc nhất từ trước
tới giờ.
Oa Oa nghe đến đây mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hiểu ra người mà anh
ta đang nói đến là Cát Cát. Đặc biệt, điều anh nói đã giải thoát mối nghi hoặc
vướng bận trong lòng cô bao năm nay, cô vỗ vỗ vai anh, tỏ vẻ đồng cảm: “Không
chỉ mình anh nghĩ như vậy đâu, tất cả mọi người trong lớp tôi đều nghĩ như
vậy.”
“Vậy sao? Vậy cô ấy chẳng có nhược điểm nào à?”. Không ngờ tất cả các thu hoạch
đều không uổng công, Hứa Thụy Dương cuối cùng cũng tìm thấy bước đột phá với
“mẹ đẻ bom nguyên tử”, lập tức truy hỏi những vướng mắc giấu kín bấy lâu trong
lòng.
Oa Oa nghĩ ngợi kĩ càng một hồi rồi bảo: “Thực ra, cô ấy còn thích…”
Đột nhiên từ đằng sau, có một tiếng nói lạnh băng cắt ngang: “Nếu tôi nhớ
không nhầm thì tiết mục của cô là thứ hai. Còn chưa đi chuẩn bị sao?”
Giọng nói này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức không cần thiết phải quay
đầu lại. Oa Oa lập tức chán chường túm váy, xoay người đi về phía hậu đài.
Nhưng chính vào lúc đó, Lang Hách Viễn bỗng cảm thấy có thứ gì đó lóe lên đến
nhức mắt.
Anh nheo nheo mắt, nhìn chăm chăm vào vật khả nghi. Câu anh nói ra lại để cho
Hứa Thụy Dương nghe: “Sao? Đói tới mức không kén cả thức ăn à?”
Biết có thể nghe ngóng điểm yếu của nữ tiến sĩ máu lạnh từ miệng cô gái này nên
biểu hiện của Hứa Thụy Dương có phần hơi kích động: “Ừ thì cảm thấy khá vừa
mắt, tính tình lại thú vị, cứ thử theo đuổi trước xem thế nào.”
Lang Hách Viễn lập tức sầm mặt xuống, hỏa khí bốc thẳng lên đầu. Nha đầu này
dám để lộ hết cả phần lưng thế kia sao?
Anh gằn giọng đáp trả Hứa Thụy Dương: “Hôm nào tôi phải hỏi Lôi Kình xem từ bao
giờ anh bắt đầu thích theo đuổi trẻ con mới được.”
“Trẻ con thì sao chứ? Tôi cũng chưa già, chỉ hơn cô ấy có mười tuổi thôi mà”.
Hứa Thụy Dương đắc ý huýt gió. Lần trước, dựa theo giấy đăng kí xe của Cát
Cát, anh đã tra được số chứng minh thư của cô và biết được điều này.
Phải biết rằng chỉ vì cái số chứng minh thư này mà anh đã phải hi sinh cả sĩ
diện tích tụ bao năm để đi cầu cạnh người ta.
Lang Hách Viễn nheo mày. “Già đầu rồi còn làm bộ trẻ trung gì nữa? Anh hơn cô ấy
mười ba tuổi đấy!”. Khốn nạn! Vạt váy của cô còn xẻ cao thế kia, đôi chân trắng
nõn lộ ra qua từng bước đi rõ ràng là cho người ta hưởng no mắt.
“Hả? Ý cậu là… chứng minh thư của cô ấy là giả?”. Hứa Thụy Dương lập tức chau
mày, thủ hạ của tên tiểu tử thối Hồng Cao Viễn này sao có thể làm ăn tắc trách
như thế chứ? Không phải đã đem đầu ra bảo đảm sao? Chết tiệt, lần sau gặp phải
bẻ đầu nó xuống làm bóng để đá trước rồi nói chuyện sau!
Toàn bộ tâm tư Lang Hách Viễn vẫn đang đặt hết vào Oa Oa nên chỉ trả lời qua
loa: “Dù gì cô ấy cũng là 86, cách xa lắm, anh đừng có ý đồ này nọ!”. Nói xong,
anh bước thẳng về phía hậu đài.
Oa Oa lúc này đã đứng nhìn ngó ở cửa ra sân khấu rồi. Tiết mục đầu tiên còn ba
đoạn điệp khúc nữa là đến lượt cô. Làm thế nào đây? Giờ cô càng thêm hoảng
loạn, đến chân cũng bắt đầu run cầm cập, đôi giày cao gót đang đi cũng không
giữ nổi thăng bằng nữa.
“Quay về!”. Lang Hách Viễn tức giận đùng đùng, nói lớn.
Oa Oa quay đầu lại, chỉ thấy Tổng giám đốc Lang mặt mũi tối sầm đang nhìn
cô.
“Quay về đâu ạ?”. Oa Oa giờ chỉ còn nỗi sợ hãi, não bộ đã ngừng hoạt động. Lẽ
nào anh muốn bảo cô đánh thêm chút phấn? Vừa nãy, chẳng phải trợ lí Toàn đã
giúp cô thoa thêm son rồi sao, vì vậy, cô thu hết dũng khí rồi nói: “Tổng giám
đốc, thực ra, tôi cũng rất muốn quay về, nhưng điều kiện không cho phép…”
Sắp lên diễn đến nơi rồi, giờ mà quay về, thể nào chủ nhiệm Tổng ban cũng cầm
dao truy sát cô.
Còn hai vạn tệ tiền thưởng nữa, rồi ti vi tinh thể lỏng bốc thăm trúng thưởng,
là ti vi tinh thể lỏng đấy, bán đi được một đống tiền, cũng có thể làm được
bao nhiêu là việc!!!
“Tôi cho phép là được rồi”. Lang Hách Viễn hết sức bực mình trước sự kiên định
của cô, giờ đến lời anh nói, cô cũng dám không nghe là sao? Anh bực bội kéo
cánh tay cô.