
i cơ vu khống oan gia.
“Xem ra con đường phát triển của bọn trẻ các cậu từ khi giải tán cũng khá đa
dạng đấy nhỉ? Sắp tới, nào công ty bất dộng sản, nào chế tạo bom nguyên tử cũng
chỉ ngày một ngày hai thôi”. Dương Tiêu cười lớn, Lôi Kình và Hứa Thụy Dương
cũng cười theo.
“Mạn phép hỏi mấy vị lão nhân một câu, cảnh sát giao thông đã xé hơn ba trăm
cái vé phạt rồi, liệu có thể để mấy vị huynh đệ rời vị trí một lúc cho xe hoa
đi qua trước được không ạ?”. Người tổ chức hôn lễ Chân Đạo My biết việc làm
phiền các vị đại ca lúc họ đang nói chuyện là tội lớn, nhưng để cảnh sát giao
thông viết thêm vé phạt cho xe hoa thì chắc anh không sống nổi nữa, dù gì giơ
đầu cũng thấy dao, rụt đầu vẫn thấy dao, nói xong, lập tức nhắm nghiền hai mắt,
giơ đầu chờ chết.
Dương Tiêu giờ mới để ý, chỉ mải nói chuyện, xe hoa của các con vẫn chưa nhích
nổi một bước, tình thế nguy hiểm này sao có thể dừng lâu, không nói thêm lời
nào một mình xông thẳng ra ngoài, Lôi Kình cũng theo sát ngay sau.
Mấy phút trôi qua, Chân Đạo My mở mắt ra chỉ thấy còn lại Hứa Thụy Dương mặt
mày nghiêm túc đứng trước mặt, xe hoa, mấy chiếc ô tô của dám xã hội đen thần
bí cùng mấy trăm thủ hạ đã hoàn toàn biến mất không dấu vết. Chân Đạo My nhìn
đại ca trước mặt, toàn thân run rẩy, lắp bắp hỏi: “Đại ca, anh có chuyện gì ạ?”
Hứa Thụy Dương thản nhiên như không: “Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở cậu, ấn
đường [Khoảng
cách giữa hai lông mày, là điểm quan trọng nhất trên khuôn mặt'> có vẻ hơi tối, lát nữa nên chú ý!”
Chân Đạo My mặt mũi đau khổ: “Em không làm gì cả!”
Hứa Thụy Dương sầm nét mặt: “Thì không làm gì cả mới đen đủi đấy, cậu mà làm
gì, tôi đảm bảo cậu chết càng thảm.”
“Rầm” một tiếng, vị trưởng phòng tổ chức hôn lễ đã mặc cả quần chống đạn này
cuối cùng cũng không chịu nổi sức ép tâm lý quá nặng nề, hoa mắt chóng mặt đổ
sầm xuống.
***
Váy cưới Oa Oa và Nám Nám mặc hôm nay đều rất đặc biệt. Váy của Oa Oa thiết kế
kiểu Barbie, cô dâu đội vòng hoa, màu mắt tinh tế ánh ngọc, váy công chúa tầng
tầng lớp lớp, phía sau còn có dải voan dài ba mét đính đá lấp lánh. Váy cưới
của Nám Nám lại theo kiểu thể thao, bên tai gài một bông cúc, đôi má hồng hào
khỏe khoắn, áo quây ngang ngực tinh tế, váy cưới màu trắng bằng lụa siêu ngắn,
trang sức trên cổ là một sợi dây chuyền đá quý óng ánh phủ đầy thân trước, vô
cùng thu hút.
“Oa Oa, nếu giờ em bỏ trốn, chị tính xem tỉ lệ thành công là bao nhiêu?”. Nám
Nám vừa nghịch đôi giày thể thao dưới chân vừa hỏi. Từ khi chọn đồ cưới, cô đã
sớm chuẩn bị cho cuộc đào tẩu ngày hôm nay nên mới cố ý đi đôi giày không giống
ai này.
“Em bớt nghĩ đi, nếu có thể bỏ trốn, chị đã sớm bỏ rồi, còn đợi em bùng nổ nữa
sao?”. Oa Oa đau khổ túm gọn chiếc váy nặng trịch khiến cô trông như một con
búp bê, trong lòng não nề.
“Chị trốn cái gì, chú Lang vừa có tiền lại vừa chiều chị, còn chịu đựng việc
chị đọc mấy tin dưa lê, chơi Pikachu, đi đâu kiếm cho được người tốt thế nữa?”.
Nám Nám nghĩ Oa Oa đòi bỏ trốn đơn giản chỉ là không bệnh cố bói cho ra, lẽ nào
đá chú Lang, quay lại phòng nghiên cứu, ngày ngày đối diện với mấy ông chú đích
thực đầu bóng loáng lại là hạnh phúc?
“Em thì trốn cái gì, thầy Ninh mười môn toàn năng, tướng mạo lại tuấn tú, hơn
hết còn nhẫn nhục chịu đựng bộ dạng nam không ra nam, nữ không ra nữ của em, đi
đâu kiếm cho được người đen đủi như thế nữa?”. Oa Oa cho rằng Nám Nám không
đáng được đồng tình một chút nào, quạ không tự thấy mình đen, cứ nghĩ là thầy
Ninh không xứng với nó, không nhìn lại mình tư chất kém nhường nào.
“Haizz...!”
“Haizz...!”
Hai người cùng thở dài. Trong mắt người ngoài, hai người đàn ông ấy tốt đến nỗi
không thể tốt hơn được nữa, nhưng chỉ hai cô mới biết thực tế hoàn toàn không
phải vậy, hai cô thật sự không cam tâm tình nguyện!
“Lấy đi, lấy đi, lấy xong sau này có scandal để đọc, có Pikachu để chơi, ngồi
đợi tiền từ trên trời rơi xuống!”
“Lấy đi, lấy đi, lấy xong có người nấu cơm, lại có người chơi vật Judo, ngày
ngày đi qua đi lại ngắm nhau cười tít mắt!”
“Không lấy!!!”. Đột nhiên không biết từ đâu có tiếng hét, hai người lập tức
quay đầu lại. Cửa buồng cô dâu thò vào một cái đầu: “Mình đến giải cứu hai cậu
đây!”
“Cát Cát, cậu làm cái gì thế?”. Oa Oa trợn tròn mắt, không màng váy cưới quết
đất, lập tức nhảy phắt tới.
“Mình tìm được một cách rất hay, ba người chúng ta có thể bỏ trốn rồi!”. Cát
Cát mặt mày rạng rỡ hào hứng khoa chân múa tay trước mặt hai chị em.
Nám Nám ủ ê: “Lần trước hai người bỏ trốn không phải nửa ngày đã bị bắt lại ư?
Sao vẫn chưa bỏ ý nghĩ ấy đi?”
“Lần này sẽ khác, mình đã vạch ra đường trốn chạy rồi, chúng ta ra khỏi cửa,
vẫy taxi đi về phía Tây, thẳng tiến La Sơn Đường Cổ, mình không tin cái nơi
chim không thèm đẻ trứng ấy còn tồn tại xã hội đen!”. Cát Cát cẩn trọng rút từ
trong áo lông ra một tấm bản đồ cùng ba tờ vé tàu mới mua. “Qua Tết rồi, chúng
ta có t