
cười đau khổ: “Thầy Ninh, không ngờ thầy cũng tới
đây.”
“Lúc cậu gọi điện, Nám Nám đang ở nhà tôi sắp xếp quần áo, tôi sợ cô ấy vội
vàng hấp tấp nên phải đưa cô ấy đi mới an tâm được”. Ninh Hạo Nhiên trả lời với
phong thái điềm nhiên.
Phạm Dục Trân nhìn sang Nám Nám. Lúc này, cô còn đang mặt mũi đỏ ửng, vướng bận
chuyện dái tai của mình, căn bản không để ý tới sự gượng gạo kì lạ giữa hai
người đàn ông. Đến khi Ninh Hạo Nhiên khẽ nắm lấy tay cô ra hiệu, cô mới sực
tỉnh lại, cười toe toét vỗ vai Phạm Dục Trân: “Tên nhóc này giỏi thật, lại còn
đi du học nữa. Tôi đợi tin cậu càn quét châu Âu, ở bên đó đợi thanh niên yêu
nước bọn tôi tiếp tay nhé!”
“Cậu sang tiếp tay cho mình là được rồi, mình không muốn lôi kéo đến quốc tế gì
đâu”. Phạm Dục Trân ý tứ sâu xa cười gượng đáp.
“Ha ha ha ha...”. Nám Nám không biết nói gì tiếp đành cười khan chữa ngại.
Ba người cùng bước vào sảnh sân bay trong im lặng. Phạm Dục Trân đứng trước cửa
soát vé, do dự nhìn Ninh Hạo Nhiên rồi cúi đầu nhìn Nám Nám, nói: “Mình có thể
ôm cậu được không?”
Chẳng ai nói gì. Không khí bỗng trở nên đông đặc.
Nám Nám nhớ lại buổi tối hôm đó, một mình thu hết dũng khí đi bày tỏ, nhớ đến
dũng khí hăng hái quên mình ôm lấy cánh tay cậu ấy, cho dù hôm đó, đứng trước
mặt cô không phải là Phạm Dục Trân, nhưng kí ức của cô đều là vì cậu ấy mà tồn
tại, chỉ có điều, những kí ức ấy đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
Tình cảm non nớt vụng dại cuối cùng sẽ bị lãng quên, điều duy nhất cô có thể
nhớ lại là nụ hôn với Ninh Hạo Nhiên. Cả câu anh nói với cô: “Thực ra mình cũng
rất thích cậu”, và còn cái ôm cuối cùng của anh dành cho cô nữa, kí ức đẹp đẽ,
rực rỡ cô khắc sâu bao năm nay chỉ thuộc về Ninh Hạo Nhiên, đối với Phạm Dục
Trân, cô chỉ có thể nói hai tiếng “Xin lỗi”.
“Được thôi!”. Nám Nám phóng khoáng đồng ý, bỏ qua sự e ngại, cô bỗng cảm thấy
vô tư trở lại. Nhưng cô không nhận thấy rằng cùng lúc cô vui vẻ nhận lời, bản
mặt Ninh Hạo Nhiên cũng lập tức dài ra, mặt mày sa sầm: “Tôi thấy không cần
thiết đâu.”
“Tôi chỉ nói vậy thôi, hoàn toàn không có ý gì”. Phạm Dục Trân cười gượng rồi
vỗ vai Nám Nám: “Cậu tìm được thầy Ninh là mọi người yên tâm rồi, tuy trước
đây, ai cũng lo không có chàng trai nào dám tiếp nhận cậu, nhưng thực tế chứng
minh mắt nhìn người của cậu cũng không tồi”. Anh xoay đầu nhìn bảng báo chuyến
bay rồi lại cười, tâm trạng rối bời nên nụ cười cũng cứng nhắc.
“Sao cậu có thể nói mình thảm thế chứ? Mình đây ai gặp cũng thích, hoa gặp hoa
nở, xe gặp xe chở, bao nhiêu anh xếp hàng dài đứng đợi dấy!”. Nám Nám muốn tạo
không khí thoải mái nên lấy mình ra làm chủ đề đùa cợt, dù trò đùa này đến bản
thân cô cũng không cảm thấy thú vị nhưng Ninh Hạo Nhiên đứng bên cạnh bỗng
nhiên nở nụ cười vẫn khiến tim cô rõ ràng đập chậm nửa nhịp. Anh ta có ý gì
đây, cười cô không biết lượng sức ư?
Ninh Hạo Nhiên dựa vào cô, nín cười xong mới ngẩng đầu lên, nhướng lông mày
nói: “Các anh xếp hàng dài để làm gì, đợi em song phi chắc?”
Lập tức nhớ lại đêm Giáng Sinh đau khổ đó, Nám Nám bất giác muốn khóc thét,
Ninh Hạo Nhiên thì mãn nguyện ôm lấy vai cô.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng ngọt ngào của hai người trước mặt, Phạm Dục Trân
cuối cùng cũng học được cách từ bỏ, anh như trút được gánh nặng, thở phào nói:
“Thầy Ninh, nếu anh và Nám Nám đi nghỉ tuần trăng mật có thể qua chỗ tôi, tới
lúc đó, tôi sẽ toàn tâm toàn ý đón tiếp hai người.”
Trước thành ý của anh, Ninh Hạo Nhiên cũng mỉm cười đáp lễ: “Cảm ơn, nếu cô ấy
đồng ý, chúng tôi nhất định sẽ đi.”
Nám Nám không hài lòng trước thái độ qua loa miễn cưỡng của anh đối với Phạm
Dục Trân, lập tức vỗ ngực bảo đảm: “Chúng tôi nhất định sẽ đi, tháng sau, hoặc
qua Tết nhất định sẽ đi.”
Phạm Dục Trân ngoài cười ra không nói được gì hơn, bàn tay nắm va li của anh
dần dần trắng bệch.
Ninh Hạo Nhiên kéo giật vai Nám Nám: “Em hứa linh tinh gì đấy? Biết bọn anh
đang nói gì không, lại còn nói bừa!”
“Cái gì chứ? Em nói chúng ta chắc chắn sẽ đi lẽ nào sai ư? Là tại thái độ của
anh không thành khẩn thì có, cái cần nhận lời không nhận lời, cái không cần
nhận lại đi nhận bừa”. Nám Nám lên tiếng trách móc rồi lách khỏi vuốt sói của
Ninh Hạo Nhiên, hai hàng lông mày nhíu lại thành một đường thẳng.
“Đừng quên, người ta đang nói là đi tuần trăng mật, muốn đi em phải cưới anh
trước đã”. Ninh Hạo Nhiên cúi người thì thầm bên tai cô, giọng nói không lớn
nhưng cũng vừa đủ để Phạm Dục Trân nghe thấy.
Mặt Nám Nám đỏ ửng, cô căng thẳng đến á khẩu, chỉ có thể thốt ra vài từ đơn âm:
“Đừng... đừng có mơ, ai thèm lấy anh!”
Phạm Dục Trân ngại ngần vẫy tay về phía hai người, chen ngang đoạn đối thoại:
“Tôi lên máy bay trước đây, đợi hai người đấy!”. Nói xong, anh quay người đi
thẳng.
Nám Nám vùng thoát khỏi lòng Ninh Hạo Nhiên, định nói câu tạm biệt với Phạm Dục
Trân mà cũng không kịp.
“Sao cậu ấy lại vội vàng thế chứ?”. Nám Nám ỉu xìu nói, sống mũi c