
“Nếu phải nuôi tôi, lương
của cô có đủ không?”
Quả nhiên người lớn hơn vài tuổi bao giờ cũng nhìn xa trông rộng hơn, một trợ
giảng vừa mới nhậm chức như cô, tính tất cả các khoản trợ cấp vào cũng không
hơn hai nghìn đồng, còn phải đưa cho mẹ một khoản tiền tiêu ở nhà, còn phải cho
Oa Oa một khoản tiều tiêu vặt, rồi phải giữ lại một khoản nhỏ mua tiểu thuyết
ngôn tình, coi như đã hết bảy tám phần rồi, chỉ còn lại có vài trăm tệ ăn uống
nọ kia, nếu tính thêm cả tiền mời bọn Cẩu Đán ăn uống nữa thì...
“Không đủ”. Nám Nám vốn đang buồn bã bỗng càng bi sầu hơn, vì cô chợt nhận thức
ra rằng con nợ không phải là không muốn trả mà là thực sự không có tiền để
trả...
“Vậy để tôi nghĩ một cách...”
Ninh Hạo Nhiên còn chưa nói xong, cô Từ đã gọi y tá trong bệnh xá của trường
đến kiểm tra tình hình của anh. Nám Nám lùi ra một bước, căng thẳng nhìn y tá
kiểm tra Ninh Hạo Nhiên một lượt.
Y tá trường kiểm tra xong thì nhìn mặt Ninh Hạo Nhiên, nhăn trán hỏi: “Mới chưa
được một tháng mà hai người, mỗi người ngã một lần, không có việc gì làm nên
kiếm chuyện chơi à?”
Lúc này, Ninh Hạo Nhiên đã cử động được rồi, từ từ chống tay ngồi dậy, cười
mỉm: “Có lẽ là có người cảm thấy bị ức hiếp, nhất định phải làm tôi ngã một lần
thì mới có thể chứng minh được thực lực của mình.”
Y tá trường bĩu môi, nhìn anh và Nám Nám với ánh mắt nhìn những kẻ thần kinh,
lại để đấy hai túi thuốc đỏ rồi cất bước đi.
Nám Nám cầm hai túi thuốc đỏ, mân mê nghĩ ngợi, y tá không khuyên anh ta vào
viện điều trị, phải chăng điều đó có nghĩa là tình trạng thương tật của Ninh
Hạo Nhiên khác xa so với những gì mình tưởng tượng? Lần trước, cô bị ngã dập
mông, y tá cũng để lại cho hai túi thuốc đỏ, thực ra, lúc dó cô còn chưa cảm
thấy đau (Ninh Hạo Nhiên: “Tiểu tử, cuối cùng thì cô cũng đã thừa nhận rồi chứ,
cô vốn dĩ chỉ giả bộ thôi!”. Nám Nám: “Vớ vẩn, tôi chỉ thấy đau thần kinh, mỗi
ngày chỉ làm việc năm tiếng, thời gian còn lại đều dành để nghỉ ngơi”).
Sinh viên tạm thời được cô Từ đưa ra khỏi hiện trường, mặc dù đôi lúc vẫn có
đứa ngoái đầu lại nhìn nhưng không nghe thấy hai người nói gì.
“Thầy Ninh, ban nãy là thầy giả vờ phải không?”. Hàng lông mày lá liễu của Nám
Nám dựng lên, nhe răng sói, nói ra những ý nghĩ ác độc trong lòng.
Ninh Hạo Nhiên chống hai tay xuống đất, từ từ đứng dậy, trông mặt có vẻ rất đau
đớn: “Cô trông tôi giống giả vờ lắm hả?”
Hành động và vẻ mặt của anh lại làm mê hoặc bộ não nghèo nàn đáng thương của
Nám Nám, một trăm khả năng cứ nhảy loạn xạ lên trong bụng, nhưng đứng đầu vẫn
là suy đoán lương thiện nhất. Ninh Hạo Nhiên đúng là một tên đàn ông sĩ diện, y
tá đến rồi mà anh ta cũng không nói nhiều về tình trạng bệnh tật, chắc vì sợ
mất mặt.
Quả là... đáng thương quá.
“Thầy còn đau không?”. Nám Nám sợ anh chịu uất ức, vội ân cần hỏi han, tay cũng
tự động đỡ anh. Ninh Hạo Nhiên hất tay, không cho cô đỡ, nhưng hiềm nỗi hông
đau, phản kháng không được, đành ngoan ngoãn để cô nắm cánh tay rồi nhìn cô với
ánh mắt khó xử: “Cô Dương, thế này coi như chúng ta không ai nợ ai cả, cô cũng
không cần phải áy náy.”
“Như vậy sao được? Việc này đều do tôi mà ra cả, là do tôi hạ thủ không biết
nặng nhẹ nên mới hại thầy thành ra thế này. Đây gọi là ai làm nấy chịu, thầy
Ninh, thầy không phải bận tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm với thầy!”. Trọng nghĩa
khí là đức tính tốt đẹp mà Nám Nám luôn giữ vững kể từ khi trưởng thành, nhưng
cũng có thể coi là nhược điểm chết người duy nhất của cô.
Ninh Hạo Nhiên im lặng trong chốc lát, khóe miệng hiện lên cái cười khó mà phát
hiện được, anh cố hết sức để không chế giọng điệu của mình. “Được, cô cứ đỡ tôi
dựa vào cạnh xà kép là được rồi.”
“Như vậy sao được? Tại sao không về nhà nghỉ ngơi, giờ thầy không đứng được lâu
đâu”. Nám Nám ôm cánh tay Ninh Hạo Nhiên, không hiểu ý anh.
“Tiết học còn chưa kết thúc mà, tôi không yên tâm”. Anh thản nhiên nói.
Đột nhiên Nám Nám thấy mình có chút sùng bái Ninh Hạo Nhiên. Anh ta quả là
người gương mẫu nhất, tận tâm làm tròn nghĩa vụ trong ngành giáo dục, nếu là
cô, sau khi bị ngã dập lưng như thế, nhất định cô sẽ không đứng trên sân vận
động dưới ánh nắng chói chang kiên trì dạy học nữa. Đều là giáo viên dạy Thể
dục mà sao giữa anh và cô lại khác biệt lớn đến thế?
Sau khi tự phê bình và tự kiểm điểm, cô thỉnh cầu thật sự thành khẩn: “Thầy
Ninh, cứ coi như thầy không nghĩ cho sức khỏe của mình thì cũng phải nghĩ cho
những sinh viên của chúng ta chứ, dù gì thì thầy có khỏe lại mới công tác tốt
được, mới có thể dạy dỗ chúng tốt hơn, hay là cứ để tôi dưa thầy về nhà đi!”
Ninh Hạo Nhiên không nói gì thêm, im lặng dựa vào xà kép. Im lặng tức là đồng
ý, Nám Nám đi gặp cô Từ xin nghỉ phép, nói là mình chuẩn bị đưa Ninh Hạo Nhiên
về nhà nghỉ ngơi.
Về cái kết cục hoàn mĩ như hoa tươi với trăng tròn này, cô Từ đă mong đợi từ
lâu và rốt cuộc cũng đã thấy rồi, khóe mắt đẫm những giọt lệ hạnh phúc, cô nói