
ân như mờ đi, cười nhạt nói: “Nói như vậy cũng coi như Nám
Nám đã đạt được tâm nguyện rồi.”
Trong mắt Ninh Hạo Nhiên, cái vẻ mặt tối sầm, buồn rầu của Phạm Dục Trân lại
như có ý vị khác hẳn, anh đang tức giận nhưng bỗng ý thức ra rằng năm đó không
phải là cô nàng ngốc nghếch ấy yêu đơn phương mà hai người họ vốn đều có tình ý
với nhau, chỉ là tạo hóa sai lầm thế nào khiến họ không đến được với nhau. Nếu
lúc nãy không phải vì anh kịp thời xuất hiện thì có lẽ cô nàng đã bị Phạm Dục
Trân ôm mất và viết tiếp khúc nhạc tình dang dở ngày xưa rồi cũng nên.
Ninh Hạo Nhiên mặt lạnh băng, không thèm trả lời Phạm Dục Trân, ánh mắt hướng
thẳng đến Đôn béo còn đang ngây ngô đứng sau lưng Phạm Dục Trân: “Uông Dương,
mọi người đang chuẩn bị đi ăn có phải không?”
Một thầy giáo thể dục chỉ dạy trong ba tháng mà sau bao nhiêu năm trời như thế
vẫn nhớ tên mình, Đôn béo thật sự cảm động, lập tức gật đầu khom lưng, lễ phép
nói: “Đúng vậy, đúng vậy, thầy Ninh cũng sẽ đi cùng chứ ạ?”
Cùng lúc Nám Nám và Phạm Dục Trân đều muốn nói: “Không!”, chỉ là Nám Nám thì đã
nói ra lời còn Phạm Dục Trân thì đã kịp thu lại. Hai người nhìn nhau trong tích
tắc rồi lại ngoảnh mặt đi khó xử.
Ninh Hạo Nhiên không vui, siết chặt cánh tay Nám Nám, đôi mắt sâu thẳm nhìn
thẳng vào khuôn mặt bối rối của cô. Ánh mắt hung dữ, lạnh lùng ấy khiến Nám Nám
bất giác nổi cả da gà, để không bị phanh thây ngay tại trận, cô bất đắc dĩ phải
khuất phục trước hành động thô bạo của anh: “Ý tôi là nếu thầy Ninh cũng đi thì
chúng ta đừng chọn quán ăn vặt mà hãy chọn một nơi nào tốt tốt một chút, ăn một
bữa thật thoải mái vào!”
Chết tiệt, cánh tay bị Ninh Hạo Nhiên nắm giờ đau quá đi mất. Quả nhiên, sức
mạnh của người đàn ông đã từng luyện tập thể dục không hề giống với người đàn
ông bình thường. Ngày thường, cô cũng hay chơi đấu vật, vật tay với bọn Đôn
béo, nhưng bọn họ chẳng ai có thể mạnh tay được đến như vậy. Hôm nay gặp phải
Ninh Hạo Nhiên thì chỉ có thể coi như mình xui xẻo, dựa vào cảm giác đau đớn
thì biết chắc chắn tay bị sưng rồi, nếu còn bị thâm tím nữa thì không biết về
nhà phải giải thích thế nào với Oa Oa đây.
Quan trọng là cô thấy uất ức, đến giờ cô vẫn không hiểu rốt cuộc là kẻ nào đã
đắc tội với gã Ninh Hạo Nhiên này để đến nỗi hắn trút hết giận lên đầu cô thế
này.
“Được, vậy chúng ta sẽ đi ăn một bữa thật ngon”. Ninh Hạo Nhiên gật đầu tán
thành nhưng vẫn không chịu buông tay tha cho Nám Nám.
Thế là mọi người hẹn đi đâu đó ăn đêm, bốn người ngồi một chiếc taxi, đến lượt
Nám Nám, chưa đợi Cẩu Đán lên tiếng sắp xếp thì Ninh Hạo Nhiên đã cất tiếng bên
cạnh: “Dương Nám Nám ngồi xe tôi, các cậu đi trước dẫn đường là được.”
“Tại sao Dương Nám Nám lại ngồi xe thầy Ninh?”. Rõ ràng là Cẩu Đán chưa kịp động
não chút nào đã hỏi một câu thật ngốc nghếch.
Phạm Dục Trân đứng bên cạnh cười cay đắng: “Vì cô ấy là con gái!”
“Cô ấy đâu phải con gái, cô ấy vốn là một thằng đàn ông khỏe mạnh khoác cái vỏ
bọc mềm yếu của đứa con... gái chứ!”. Chưa đợi Cẩu Đán nói hết câu, Dương Nám
Nám đã bay đến tặng cho cậu ta một cú đá. Cẩu Đán bị đá ngay tại trận, vội ngồi
tót vào ghế sau xe, im lặng triệt để, không thấy kêu than gì nữa.
Phạm Dục Trân nhìn Nám Nám một cách chăm chú: “Cậu có biết... tôi...”
Thật không may, không đợi anh ta lấy hết dũng khí để nói hết câu, Ninh Hạo
Nhiên đã lái xe đến, đỗ bên cạnh hai người. Cửa xe mở ra, Ninh Hạo Nhiên cố ý
lờ đi vẻ mặt Phạm Dục Trân đang có lời muốn nói, mắt nhìn Nám Nám đứng như
tượng bên lề đường, ra lệnh: “Dương Nám Nám, lên xe!”
Dương Nám Nám vô tư cứ thế hồn nhiên chạy đến, ngồi vào trong xe rồi mới sực
nhớ ra Phạm Dục Trân còn đang đứng bên lề đường, bèn quay sang nhìn cậu ta và
lớn tiếng gọi: “Phạm Dục Trân, cậu cũng ngồi lên xe này đi!”
Phạm Dục Trân thấy Nám Nám như con chim non vui vẻ bay vào trong xe Ninh Hạo
Nhiên, liền thu lại tất cả những lời muốn nói, lắc đầu buồn bã: “Thôi, tôi sẽ
đi taxi”. Nói xong, anh bước vào xe taxi, đóng cửa lại, mắt không dám nhìn
Dương Nám Nám còn đang hân hoan, hào hứng.
Ánh đèn đỏ đằng đuôi chiếc taxi phía trước vừa sáng lên, xe chuyển bánh, Ninh
Hạo Nhiên cũng xoay vô lăng lái xe theo sau. Nám Nám thu lại cái vẻ cố ý làm ra
vui tươi ban nãy, ngồi yên lặng lẽ. Hai người không nói gì, bầu không khí trong
xe bỗng như ngưng trệ, không biết có phải là vì khí áp đêm mưa thấp quá hay
không mà không khí trong xe có vẻ bức bí thế nào, đến hít thở cũng thấy khó
khăn lạ thường.
“Làm sao thầy lại tìm đến đây được?”. Nám Nám ổn định lại tinh thần và cất
tiếng hỏi nhỏ. Anh đừng nói với tôi là anh đã từng đến chơi nhà Cẩu Đán đấy
nhé!
“Đi theo cô nên biết”. Ninh Hạo Nhiên thản nhiên thừa nhận hành vi bám đuôi
Dương Nám Nám của mình.
“Tại sao lại đi theo tôi?”. Dương Nám Nám ngẩn người nhìn khuôn mặt nghiêng
tuân tú của anh ta, không suy nghĩ gì hơn.
“Nhà bạn tôi ở ngay gần đây, tình cờ lúc dừng xe thì nhìn thấy cô”. Anh gư