
ẹ nhàng chạm môi cô thôi, không có hành động gì hơn, nhưng như
thế đã làm toàn thân anh bỗng trở nên vô cùng căng thẳng, giống như một cậu bé
lần đầu tiên biết hôn. Nám Nám đang nhắm mắt cũng nuốt nước bọt, người hơi run,
cô cảm thấy lúc đó mình đã say ngất ngây rồi, toàn thân khắp mặt đều nóng,
không chỉ chóng mặt mà dịch trong dạ dày cũng bắt đầu sôi ùng ục lên, toàn thân
thể hiện rõ những biểu hiện sinh lý của kẻ say rượu.
Ninh Hạo Nhiên vẫn chưa hết cảm hứng, vẫn còn đang liếm đôi môi ấy, trên đôi
môi cô bé có vị gì đó ngọt lịm, cảm giác thật tuyệt diệu!
Anh không thừa nhận rằng mình đã mê say vị ngọt lịm ấy rồi, chỉ cảm thấy bản
thân có trách nhiệm, có nghĩa vụ an ủi con nhóc ngốc nghếch này một lần, nhưng
anh đã không thể tìm ra được lí do để lừa dối cô bé thêm một lần nữa, trong
khoảnh khắc do dự, đang định hôn tiếp thì tự nhiên Nám Nám ngẩng đầu lên, hôn
thêm một lần nữa khi môi anh còn chưa kịp rời ra.
Mọi lí trí bỗng chốc vụt biến mất hết cả, Ninh Hạo Nhiên cảm giác mặt mình đang
nóng dần lên, anh cảm thấy dường như cô đang muốn nói gì, anh ép mình phải lắng
nghe, không được biểu hiện ra rằng mình đang hoảng loạn, nhưng thứ mà anh đang
chờ đợi lại là sự đả kích làm sụp đổ hoàn toàn sự vui sướng vừa dâng lên trong
lòng anh.
“Phạm Dục Trân, cho dù anh có thích em hay không, em vẫn sẽ nhớ mãi buổi tối
ngày hôm nay”. Đôi má đỏ ửng của cô bé thể hiện rõ sự run rẩy và ngượng ngùng
của lần đầu tiên hôn môi.
Nếu nói trước đó, Ninh Hạo Nhiên băn khoăn không biết làm thế nào để Nám Nám
không tự tử sau khi rời xa anh thì bây giờ ý nghĩ duy nhất trong đầu anh là
muốn bóp chết cô, ngay ở đây, ngay chính lúc này.
Ninh Hạo Nhiên nắm chặt tay, giơ lên, hạ xuống rồi lại giơ lên, lại hạ xuống.
Trong lòng âm u mịt mùng, anh chỉ có thể bước đi, vì anh thật sự không biết xử
lí chuyện hoang đường nhất, buồn cười nhất trên thế gian này như thế nào.
Không ngờ lại có người uống rượu say rồi hôn nhầm người!
Nám Nám nhìn theo bóng anh bước đi, trong lòng vô cùng lo sợ, chỉ sợ Phạm Dục
Trân thực chất chỉ muốn an ủi cô mà thôi, nhưng kết quả là lúc nãy, cô chủ động
tỏ tình, khiến anh hiểu nhầm rằng mình bị lôi vào chuyện này nên anh mới đau
đầu khó hiểu, chỉ có thể chọn cách quay người bước đi.
Xin lỗi! Xin lỗi anh!
Em không cố ý kéo anh vào chuyện này, em chỉ muốn tỏ ra văn vẻ lãng mạn một
chút thôi... không có ý gì khác cả!
***
“Phạm Dục Trân, cậu đang nhìn gì vậy?”. Bạn học phát hiện hoàng tử sầu muộn
trong lớp đang đứng bên cửa sổ, buồn bã nhìn ra ngoài.
“Tôi đang nhìn một cặp tình nhân”. Cậu nhẹ nhàng nói, không hề cử động
gì, nhìn ra phía sân vận động tối mịt.
“Ơ... Đó chẳng phải là Dương Nám Nám sao, người vừa hôn cô ta là ai thế?”. Con
mắt sắc sảo của người bạn cuối cùng cũng phát hiện ra một tin tức trọng đại,
kinh ngạc kêu lên.
“Không biết, chắc là người mà cô ta thích”. Còn Phạm Dục Trân thì vẫn nói với
giọng bình tĩnh, thản nhiên như thường ngày.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của cậu luôn dõi theo cô qua tấm kính cửa sổ, trong
lòng dần dấy lên cảm giác cay đắng.
Chẳng trách dạo này, cô cứ ra sức tập chạy ngắn 100 mét, hoá ra trái tim cô đã
sớm có chủ rồi.
Tục ngữ có câu: “một ngày
là thầy, cả đời là cha”. Từng là thầy giáo thực tập môn Thể dục, như thế cũng
được xem là cha rồi, vì vậy, khi gặp lại Ninh Hạo Nhiên, dám cựu sinh viên,
đứng đầu là Phạm Dục Trân không biết nói gì hơn ngoài ánh mắt nhìn chằm chằm
vào Nám Nám vẫn còn đang nằm trong lòng anh, không cử động gì được.
Biểu hiện của Nám Nám thì vẫn còn khá tự nhiên, cô phủi tay đứng dậy, giậm chân
trút giận lên mặt đường trơn nhẵn bóng, làu bàu: “Con đường này nên sửa được
rồi đấy, suýt chút nữa thì làm mình ngã què chân”. Phát hiện ra ánh mắt mọi
người đang đổ dồn vào mình, nhất là biểu cảm phức tạp của Phạm Dục Trân, cô liền
quay mặt đi, làm như thể mình không để ý, không hiểu, cũng không tính toán chấp
nhặt gì cả.
Phạm Dục Trân tiến lên phía trước một bước, cười đầy thiện ý: “Từ khi tốt
nghiệp đến giờ mới gặp lại thầy Ninh, không biết bây giờ, thầy đang giảng dạy ở
trường nào ạ?”
Ninh Hạo Nhiên đang vô cùng tức giận vì ý dồ bất chính ban nãy của Phạm Dục
Trân đối với Nám Nám, anh điềm nhiên trả lời: “Tôi đang dạy cùng trường với Nám
Nám.”
Hóa ra khi xưa, cô thi vào trường đại học XX là để nối gót anh ta. Nét mặt Phạm
Dục Trân ngay lập tức tối sầm lại.
Năm lớp 12, anh và Nám Nám đăng kí thi cùng một ngày, chỉ nghe nói cô từ bỏ
khoa Văn mình thích nhất để thi vào trường đại học XX với danh nghĩa là sinh
viên có sở trường môn Thể dục chứ anh không hề biết nguyên nhân thực sự là gì.
Chỉ thấy ngày ngày cô đều hô hào nỗ lực phấn đấu, cố gắng tiến lên, không ngờ
lại là vì Ninh Hạo Nhiên.
Cô vì anh ta mà từ bỏ cả mơ ước của mình, chỉ có điều, không biết là cuối cùng,
khi đã theo kịp bước anh ta rồi, giờ cô sống có vui vẻ hay không.
Khóe mắt Phạm Dục Tr