
hời bây giờ không có công chúa thật hả anh?
- Chắc là không có đâu! - Tôi nói, giọng vỗ về - Tao đã nói với mày hôm trước rồi mà.
- Thì ra công chúa là con Nhi.
Tường thở hắt ra, và trong khi tôi thấp thỏm nhìn nó như nhìn một quả mìn sắp phát nổ, câu nói tiếp theo của nó làm tôi nhẹ cả người:
- Hồi con Nhi còn sống, à quên, hồi chưa bị tai nạn, nó thích chơi với em lắm. Đi đâu, làm gì, bao giờ em cũng là người bảo vệ nó.
Tôi nheo mắt:
- Nó có học chung lớp với mày đâu.
- Không học chung nhưng chơi chung.
Tường khom người chỉ tay xuống chân:
- Anh thấy cái gì đây không?
Tôi nhìn theo tay chỉ của Tường, thấy một vết sẹo lờ mờ vắt ngang bắp chân nó:
- Thấy. Vết sẹo.
Một nụ cười rất khẽ trôi qua trên môi Tường, nhưng dường như không phải nó cười với tôi. Tôi đoán nó đang mỉm cười với chính những hình ảnh vừa hiện ra trong đầu nó.
- Hôm đó con Nhi khóc sướt mướt vì bị một đám trẻ vây quanh chọc ghẹo. Em vừa tới nơi, lập tức nhảy xổ vào.
Tôi nhướn mắt lên, thay cho câu hỏi “Rồi sao nữa?”.
- Em gạt tay cả bọn, quát lớn “Buông ra! Không đứa nào được bắt nạt bạn tao!”. Em quát vừa dứt câu, tụi kia lập tức xúm vào đánh em tới tấp. Có một đứa cầm cây phang em tét cả chân, máu chảy ròng ròng. Con Nhi thấy vậy, không những thôi khóc mà còn khóc to hơn.
- Ra vậy. - Tôi khụt khịt mũi - Mày không kể thì tao đâu có biết lai lịch vết sẹo của mày.
Có vẻ thằng Tường không muốn nói nhiều về chuyện này. Nó nhìn ra cửa sổ, giọng đột nhiên bâng khuâng:
- Con Nhi không được khỏe hở anh? Tội nó quá há!
- Ờ.
Tôi đáp cụt ngủn. Thực sự tôi cũng không biết phải nói gì.
- Nó bị bệnh gì vậy, anh Hai? - Tường lại hỏi, giọng quan tâm.
Tôi định bịa ra một chứng bệnh hợp lý nhưng không nghĩ ra, đành lắc đầu:
- Tao cũng chẳng biết.
Tường làm thinh, có vẻ đang suy nghĩ, tôi thấy mày nó nhíu lại một lúc lâu. Bất chợt nó cầm lấy tay tôi:
- Nhà nó ở đâu hả anh?
Tôi biết sớm muộn gì thằng Tường cũng hỏi câu này, nhưng khi nó mở miệng tôi vẫn thấy bụng mình thót lại. Khó khăn lắm hai tiếng “xóm Miễu” mới lọt ra được khỏi đôi môi tôi.
- Anh xuống xóm Miễu? - Tường trợn mắt lên, không giấu một cái rùng mình khi biết tôi vừa gặp con Nhi ở một nơi không ai dám bén mảng - Thế con cọp thành tinh…
- Tao chẳng thấy con cọp thành tinh nào hết. - Tôi vội vàng ngắt lời - Chuyện đó chắc người ta bịa ra.
Sợ thằng Tường thắc mắc người ta bịa ra chuyện đó để làm gì, tôi lảng sang chuyện khác:
- Bây giờ mày có thích gặp công chúa nữa không?
Tường đáp không nghĩ ngợi, mặt nó ửng lên như đang phản chiếu ráng chiều:
- Thích chứ, anh Hai. Bao giờ em cũng thích gặp công chúa.
Thằng Tường vẫn thích gặp công chúa, dù nó đã biết công chúa là con Nhi con ông Tám Tàng. Điều đó làm tôi ngạc nhiên một cách cảm động.
Nhưng lần này, đã nhiều ngày trôi qua con Nhi vẫn không thấy xuất hiện, dù ngày nào tôi và thằng Tường cũng đứng tựa người bên cửa sổ, ngóng về phía đồi Cỏ Úa.
Lúc này Tường đã có thể đi quanh quẩn trong sân trước vẻ mặt hoan hỉ của mẹ tôi. Nó chưa chạy nhảy được nhưng tôi nghĩ nó có thể đi bộ băng ngang đường lộ sang nhà chị Vinh, thậm chí có thể đi tới tận nhà cũ của con Mận, nhưng tôi không khuyến khích nó đi xa quá, sợ nó mệt.
Đến ngày thứ năm thì Tường đã bắt đầu sốt ruột. Nó đi ra sân, vịn tay lên hàng rào giậu, đứng ngó bâng quơ một lúc lại quay vào ngồi trên giường, giở truyện Cóc Tía ra đọc. Đọc vài trang, nó lại đặt cuốn sách xuống, lò dò bước ra sân.
Nhìn thằng Tường loay hoay đi tới đi lui, tôi chép miệng:
- Mày làm gì như con lật đật vậy, Tường?
Nó không trả lời tôi, lo âu nói:
- Chắc con Nhi bệnh nặng rồi, anh Hai.
- Không có đâu! - Tôi phác một cử chỉ như muốn nói là mày yên tâm đi, chẳng có chuyện gì xảy ra với con Nhi hết á.
Thằng Tường làm như không nhìn thấy cái khoát tay của tôi hoặc thấy mà làm như không hiểu. Nó vẫn dàu dàu:
- Thế sao nó không đến thăm em nữa?
- Tao nghĩ chắc nó bận chuyện gì đó? Khi nào hết bận, chắc chắn nó sẽ đến.
Tôi nói dối. Tất nhiên tôi biết tại sao mấy hôm nay con Nhi không xuất hiện. Ông Tám Tàng có lẽ đã canh chừng con Nhi gắt gao hơn kể từ hôm tôi bất thần mò đến tận nhà ông khiến ông hoảng sợ. Công chúa Nhi chắc nhớ phò mã Tường lắm nhưng nó không lẻn ra ngoài được đó thôi.
- Hay là anh dắt em đến nhà nó để em thăm nó?
Tường đột ngột đề nghị làm tôi giật bắn. Tôi xua tay rối rít:
- Không được! Không được!
- Được mà, anh Hai!
Tôi nghiêm mặt:
- Chân cẳng mày như thế làm sao đi xa được.
- Em sẽ đi chầm chậm.
Tường vừa nói vừa nhìn tôi, tha thiết, van vỉ nhưng đầy quyết tâm. Tôi thấy như có một ngọn lử