
. Các nhân vật trong vở kịch “Sa Gia Tần”.
Vi Tinh? Hồ Truyền Khôi… “Khì!” Mễ Dương trộm cười.
“Đồng chí, có việc gì không?” Chị Trương cất tiếng hỏi. Mễ Dương ngẩng đầu
lên, thấy một người đàn ông trung niên ăn vận có phần cũ kỹ, dáng người
như cây sào đang đứng bên ngoài bàn đợi, thở hổn hển, trên trán nguyên
một lớp mồ hôi. “Đồng chí cảnh sát, tôi đến làm giấy đăng ký tạm trú,
giấy tờ tôi điền xong hết rồi, chủ nhà vừa đưa hộ khẩu đến, ông ấy chỉ
cho tôi mượn có một tiếng đồng hồ thôi, rất vội, phiền cô xem giúp tôi
có được không? Cám ơn cô! Cám ơn!” Người đàn ông cười lấy lòng, rõ ràng
ông cũng biết mình đến quá muộn rồi.
Olympic đến nơi rồi, yêu cầu trị an của Bắc Kinh tự khắc quản lý ngày càng nghiêm ngặt, cho nên từ
hạ tuần tháng này, người đến làm đăng ký tạm trú càng lúc càng đông, họ
đều sợ đến lúc lại không cho làm nữa, không cho ở lại Bắc Kinh, thì lỡ
hết cả việc. Đồn công an đường trại gà cũng không ngoại lệ, có người
thậm chí đến xếp hàng từ năm, sáu giờ sáng, cứ thế đến tận lúc hết giờ
vẫn còn không ít người đứng đợi bên ngoài. Phục vụ quần chúng mà, bình
thường khẩu hiệu hô ầm ầm như thế, giờ tự khắc phải làm theo, cho nên Mễ Dương với Chu Lượng cũng bị điều đến làm thêm một tuần, giúp đỡ cho
cảnh sát hộ tịch phụ trách làm đăng ký tạm trú.
Ngẩng đầu nhìn
đồng hồ treo tường, đã hơn bảy giờ rồi, việc làm đăng ký đã nghỉ từ lâu, Chu Lượng trong lòng có phần bực dọc nhíu mày, “Bác nói rất vội, mà còn chờ lúc chúng tôi hết giờ mới tới, muộn thêm tí nữa là sắp sang loạt
ngày mai rồi.”. “Xin lỗi, xin lỗi, chủ nhà là họ hàng xa với tôi, anh
cũng biết đấy, mượn sổ hộ khẩu đâu có dễ…” người đàn ông vừa nói vừa gật đầu khom lưng.
“Được rồi, lần sau đến sớm chút nhé, nếu không
phải là thời gian đặc biệt, làm gì còn người ngồi đợi bác đến giờ chứ?”
Mễ Dương nhìn ông ta vội cuống cả lên, quyết định làm giúp, để ông khỏi
phải mất công. Người đàn ông ngàn lần đội ơn hai tay đưa giấy tờ vào. Sổ hộ khẩu thì đưa cho chị Trương lên mạng xác minh, Mễ Dương kiểm tra bản đăng ký, nhìn lướt qua cái liền ngây ra, nhìn kỹ lại thì, “Khục”, Mễ
Dương phì cười.
Chu Lượng thấy lạ, bèn thò tay cầm lên xem rồi
cũng phá lên cười ha hả, “Bác này, mẫu này là bác điền à?” Người đàn ông không hiểu chuyện gì, chỉ biết cười xòa: “Tôi đến lớp 2 cũng chưa học
hết, là con trai điền giúp tôi đấy, nó học hết lớp 5 rồi, sao thế, sai
à?”. Chị Trương đang giở hộ khẩu cũng thò đầu ra xem, Chu Lượng nín cười chỉ vào cột tình trạng chính trị, chỉ thấy trên đó viết hai chữ to viết nắn nót từng nét một “Rất gầy.”
“Ha ha ha” bà Vi và Vi Tinh vừa
nhắc chuyện ban nãy là bắt đầu không nhịn được cười, ông Vi tức tối nói: “Bà bảo ông già đó mắt mũi thế nào chứ, có tóc giả nào mà thế này
không?!”, ông vừa nói vừa túm thật lực đám tóc ngắn ngủn. “Ai bảo ông
ngày nào cũng đỏm dáng cơ!”, bà Vi quệt nước mắt chảy ra vì cười ở khóe
mắt, “Ngày nào cũng thế, vừa sáng ra, mặt không rửa, việc cũng không
làm, chỉ chăm chăm lo cho mấy sợi tóc ấy!”. Ông Vi hừ một tiếng không
dám nói tiếp, lặng lẽ uống bia.
Vi Tinh cuộn tròn trên sô pha vui không để đâu hết, cô biết bố già đắc ý nhất là ở bộ tóc, những người
tầm tuổi ông đa số tóc đều rụng mất một phần ba rồi, chỉ có ông là còn
nguyên một đầu tóc đen, thỉnh thoảng mới có vài sợi tóc bạc, cũng bị ông nhổ tiệt cả. Vi Tinh từng hỏi: sớm muộn gì đống tóc ấy cũng bạc, đến
lúc ấy có nhổ hết được không? Ông Vi đáp rất dứt khoát: Đến lúc ấy bố
cạo trọc đầu luôn! Tóm lại là không đội trời chung với tóc bạc.
Còn đang mải cười, thì điện thoại reo vang, là tin nhắn của Mễ Dương: “Sắp
về đến dưới nhà rồi!”. Vi Tinh gập điện thoại lại cười hì hì hỏi bà Vi:
“Mẹ, bố mẹ còn chưa đi dạo sao, giờ là mấy giờ rồi?”. Ông Vi lập tức
hưởng ứng, “Ôi, đã hơn tám giờ rồi, bà xã à, mau đi thôi, đi dạo về ngủ
cho ngon!”. Bà Vi trợn mắt, cố ý nói: “Tôi hôm nay hơi mệt, không muốn
đi, hay là thôi?”.
Vi Tinh giả bộ cười ngây ngô, không nói gì, vị thần hộ vệ là ông Vi lập tức hành động, trước tiên là lấy áo khoác cho
vợ, kế đến là vỗ ngực: “Không sao, không đi được thì tôi cõng bà dạo!”,
“Khì khì!”, Vi Tinh nín cười. “Ai thèm ông cõng chứ?”, bà Vi nổi cáu.
Ông Vi cười xòa, “Ừ, bà ôm cũng được, không phải khách sáo, mời.” Vừa
nói vùa lôi bà Vi ra ngoài cửa, nhân tiện nhét Triết Triết vào túi đi
dạo cùng luôn, lúc đóng cửa còn thấy Vi Tinh đang cười hề hề.
“Ông cứ bênh nó nhiều vào.” Bà Vi bước xuống tầng vẫn không quên trách cứ
chồng. “Suỵt!” Ông Vi ra hiệu bảo bà nói khẽ thôi, rồi lôi vợ xuống thêm một tầng nữa mới nói: “Bà cũng thật là, rõ ràng biết lát nữa Mễ Dương
sẽ sang nhà, còn cứ phải nói trắng ra mới được à?”, “Tôi bực là bực ở
chỗ đấy!”, bà Vi không hề nao núng, “Ông xem yêu đương quang minh chính
đại, sao lại cứ phải là chúng ta tạo điều kiện, nhà đối diện thì không
biết dành chỗ chắc? Có ý gì chứ, nếu không thích thì nói sớm ra, đừng có mà con gái tôi chưa gả đã xem thường nhau rồi.”
“Bà xem bà nghĩ
đi đâu thế, con rể thân với c