XtGem Forum catalog
Tôi Ghét Anh...đồ Du Côn

Tôi Ghét Anh...đồ Du Côn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324435

Bình chọn: 10.00/10/443 lượt.

ốt gan uống máu hắn._ Thụy Anh nghiến răng ken két rồi nắm
chặt tay lại giận dữ nói.

- Hơ hơ, thằng nào mà dám chọc tức đồ đệ thế?_ tôi hiếu kì.

- Được là thằng thì đã tốt, đằng này ông ấy lại là giảng viên dạy môn Anh của bọn con mới ức chứ._ con nhỏ mếu máo nói

- Giảng viên á? Hahaha, thế thì con động phải thứ dữ rồi_ tôi nói rồi cười như nắc nẻ, đột nhiên thấy nhớ đến một người…

- Con nào có muốn động tới ổng, tự ổng cứ gây sự với con trước đấy chứ,
đúng là cậy mình đẹp trai tài giỏi, nhà giàu mà làm phách, thấy ghét._
con nhỏ dài giọng nói

- Nói sư phụ nghe coi, ông ta đã làm gì con nào?_ tôi cười khằng khặc hỏi lại.

- Con cũng chẳng hiểu tại sao nữa. Ngay từ đầu năm vào học hình như ông ấy đã có hiềm khích với con rồi._ Thụy Anh cau có nói

- Con nói rõ hơn xem nào.

- Không hiểu sao ông ấy rất hay trừng mắt nhìn con, đã thế cái họ Tôn Nữ của nhà mình đẹp như thế mà ông ta dám đem ra để trêu chọc._ Thụy Anh
tức tối nói

- Láo quá, trêu như thế nào?_ tôi cố nín cười vờ giận dữ hỏi, công nhận con nhỏ dễ thương thật haha…

- Ông ấy bảo có phải tổ tiên nhà mình ngày xưa là con khỉ không (Tôn Ngộ Không), rồi còn bảo là dòng họ nhà mình không phân biệt được con trai
và con gái hay sao mà trong tên lại phải đề thêm chữ "nữ" vào. Đấy sư
phụ bảo xem như thế thì có tức không cơ chứ, đã thế bọn trong lớp nghe
ông ấy nói còn cười sặc sụa, hứng chí đặt cho con cái nickname là "Tôn
nữ đại thánh" nữa chứ, tức tức không chịu được._ Thụy Anh bực bội gắt
lên.

- Hahaha, trời ơi buồn cười chết mất thôi…._ nghe nó nói xong, tôi nhịn không được ôm bụng cười khằng khặc.

- Sao sư phụ lại cười, không phải sư phụ cũng họ Tôn Nữ hay sao?_ Thụy Anh cau có nhìn tôi gắt.

- À ừ nhỉ? tại sư phụ tức quá… hóa cười í mà…hihi_ tôi cố nín cười nhìn khuôn mặt nộ khí xung thiên của nó vội trả lời.

- Con tức lắm, mà không hiểu sao, lũ con gái trong trường nhất loạt đổ
ông ta rầm rầm, số người tỏ tình chất đầy một cái nhà kho rồi.

- Thế cơ à? Vậy con định để yên cho ông ta chọc tức à?_ tôi nhướn mày dò hỏi, chuyện càng ngày càng hay đây hehe.

- Sư phụ yên tâm con mà để yên thì còn gì là Tôn Nữ Thụy Anh đồ đệ ruột
của sư phụ nữa, tất nhiên là con đã đặt cho ông thầy ấy một cái nickname có 102 rồi, hehe.

- Nickname gì vậy?_ tôi tò mò hỏi

- Haha là….ông thầy khỉ vàng_ Thụy Anh tự hào nói.

- Cái gì?_Nghe thấy cái nickname quen thuộc ấy tôi giật mình vội hỏi lại._ Con nói gì cơ?

- Nghe hay phải không sư phụ? Sư phụ có biết tại sao con đặt như thế
không? Bởi vì ông thầy ấy có mái tóc vàng chóe giống màu lông khỉ,
hihi…hình như ông ấy là người lai thì phải.

"Ông thầy khỉ vàng" ư? Sao cái nickname này nghe quen thế nhỉ? Lại còn
màu tóc vàng nữa chứ. Lạy chúa chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp như thế? Tôi nhìn Thụy Anh mà mặt đần ra. Thấy vậy con nhỏ bèn huơ huơ tay trước mặt tôi lo lắng hỏi:

- Sư phụ sao thế? Sư phụ không thấy hay à?

- Thụy Anh, thầy giáo của các con tên là gì?_ tôi lập cập hỏi

- ….ừm gì ấy nhỉ???_ Nó hơi nhăn trán rồi chợt reo lên_ À…con nhớ ra rồi, hình như là….Hoàng Quốc Thi….

- NHIÊN…

Đúng lúc ấy tôi và Thụy Anh chợt giật mình bởi tiếng gọi to ở đằng sau.
Tôi và nó cùng quay lại…là thầy Thiên. Ông thầy nhìn tôi mỉm cười thật
tươi, vẫn là nụ cười ấm áp ấy, nụ cười từng khiến cho tôi đau lòng.

Tôi cũng không kiềm chế được niềm vui nở một nụ cười không thấy mặt
trời. Người thầy, người anh kính yêu Quốc Thiên, người đã cho tôi rất
nhiều nhưng chưa một lần được nhận từ tôi thứ gì sau năm năm xa cách
cuối cùng tôi cũng đã gặp lại.

- Sao thầy biết mà đến thăm em?_ Tôi cười hỏi.

- Mẹ em vừa gọi điện báo cho tôi biết, nhìn thấy em mừng quá. Năm năm
qua em có biết tôi nhớ em thế nào không?_ Thầy Thiên cũng cười dịu dàng
nói

- Em cũng nhớ thầy lắm lắm, cuộc sống của thầy có tốt không?_ tôi hỏi

- Cũng tạm, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi được giữ lại trường làm giảng viên môn Anh cho trường ĐH sư phạm.

- Vậy à…._ tôi nói và cười thật tươi. Hehe Trái Đất này thật là tròn,
xem ra tôi đoán không sai, cái ông thầy đểu mà Thụy Anh nói đến chắc
chắn là thầy Thiên. Nhắc đến Thụy Anh mới nhớ, mải nói chuyện với thầy
Thiên mà tôi quên mất nó. Sao từ nãy đến giờ không thấy hó hé gì nhỉ?

Tôi nghĩ rồi vội quay đầu sang phía Thụy Anh. Con nhỏ đang rơi vào tình
trạng chết lâm sàn, mặt mũi cứ nghệt ra chẳng hiểu gì cả, trông cứ như
người bị đơ ý. Tôi cố nín cười khẽ vỗ vai nó hỏi:

- Con sao thế? Sao không nói gì?

Thấy vậy, thầy Thiên cũng quay sang nhìn Thụy Anh, nhưng ông thầy không
những không tỏ vẻ ngạc nhiên mà ngược lại còn thích thú nhếch mép nở một nụ cười đểu. Cuối cùng sau vài phút chết đứng như Từ Hải, Thụy Anh cũng thoát khỏi cơn mê, chỉ tay về phía thầy Thiên lắp bắp được một câu
chẳng ra hồn:

- S..aoo sa..o l..ạ..i…??

Tôi