XtGem Forum catalog
Tôi Ghét Anh...đồ Du Côn

Tôi Ghét Anh...đồ Du Côn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324795

Bình chọn: 7.5.00/10/479 lượt.

/>Chẳng lẽ tôi khóc nhiều đến thế sao?
Ngày xưa khi bị bố đánh tôi có bao giờ khóc đến đỏ mắt đâu, tôi giật
mình nghĩ, chơm chớp mắt vội lấy bừa một lí do:

- À, mẹ em vừa gọi điện thông báo là con Chít nhà em ăn phải bả chết queo rồi, buồn quá nên em mới khóc (Chít
ơi, tha lỗi cho tao nha).

- Vậy sao?_ ông thầy khỉ vàng ngạc nhiên hỏi rồi rút điện thoại di động ra nói_ thế thì tôi phải gọi điện cho mẹ em mới được, chắc cô đang buồn lắm.

Sặc, cái ông này, đúng là dai hơn da trâu, hoảng quá, tôi vội nhào đến "nhẹ nhàng" tắt dùm điện thoại mỉm cười méo mó nói:

- Không cần đâu thầy ơi, chỉ là một con
chó thôi mà, mẹ em sẽ không buồn đến nỗi tuyệt thực đâu… mà thôi em phải về nhà xem thế nào đây._ tôi nói rồi vội vã quay đầu định bỏ đi, nhưng
đã bị thầy Thiên kéo tay giữ lại

- Khoan đã, em chưa trả lời tôi mà, em có thích thằng nhóc ấy không?

Ôi trời đúng là dai như đỉa đói, đang
mệt muốn chết mà cứ làm phiền, người đâu mà khùng nổi tiếng thế không
biết. Bực mình, tôi hất tay ông thầy ra gắt gỏng:

- Kệ em, thích hắn hay không đâu có liên quan gì đến thầy, em về đây, mệt lắm rồi….

Nói xong tôi giận dỗi vùng vằng bỏ đi.

- Ai nói không liên quan…_ ông thầy khỉ vàng nói với theo.

- Liên quan ở chỗ nào chứ?_ bực mình tôi quay xuống hỏi trổng.

- Tôi thích em, như thế đã được chưa?_
thầy Thiên nhẹ nhàng buông một câu có trọng lượng cả nghìn tấn, đôi mắt
màu xanh nhìn xoáy vào tôi lộ rõ vẻ chân thành, sự chân thành mà tôi đã
nhìn thấy trong đôi mắt của Phong, tôi trợn tròn mắt nhìn ông thầy khỉ
vàng, hôm nay mọi người bị làm sao vậy nhỉ, không dưng trong một ngày
tôi được hai người nói thích mình, không sốc mới là lạ, hừ hừ, chúa ơi
làm ơn hãy nói cho con biết đây chỉ là mơ thôi.

- Thầy..thầy đang đùa em hả?_ Tôi lắp bắp nói

- Không ai đem chuyện tình cảm ra để đùa cả, những lời tôi nói là thật lòng, tôi thích em, giống như một người
con trai thích một người con gái, em là cô gái đầu tiên cho tôi cái cảm
xúc ấy.

- Em…em…_ tôi lúng túng trước sự chân
thành của ông thầy, quả thực đến trong mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ
chuyện này lại có thể xảy ra.

- Em xin lỗi, em chỉ coi thầy đơn giản như một người thầy mà thôi. Còn về chuyện thích quả thực là em chưa từng nghĩ đến.

- Em thích thằng nhóc đó phải không?_ ông thầy nhìn tôi cười buồn.

- Ơ….em..em…

- Có hay không?

- Em cũng không biết nữa._ tôi xìu mặt
nói, quả thật là tôi cũng không biết tình cảm mình dành cho Phong là gì
nữa, trong đầu tôi mọi thứ đều mơ hồ, khó đoán.

- Haizzzz, em có biết là trong chuyện
tình cảm em ngốc lắm không? Ngốc đến lỗi khiến cho tôi phải khổ sở, và
tôi tin thằng nhóc đó cũng phải khổ sở không kém tôi đâu.

- Thầy….đừng tưởng bây giờ em thấy có
lỗi mà tha cho thầy đấy, sao lại gọi em là đồ ngốc hả?_ tôi nhăn mặt
phùng mồm lên tức giận nói.

Nhưng ông thầy không thèm để ý đến sự
giận dỗi của tôi, lấy tay gãi đầu, nhếch môi nở một nụ cười buồn, trong
giọng nói lộ rõ sự thất vọng:

- Vậy là tôi thất bại thật rồi.

- Em xin lỗi_ tôi cúi gằm mặt xuống_ Tại sao thầy lại thích em trong khi có biết bao nhiêu cô gái tuyệt vời hơn
em sẵn sàng làm mọi thứ vì thầy, thầy có thể chọn người khác tốt hơn
mà._ tôi gợi ý

- Không ai trên thế giới này có đủ khả
năng để lựa chọn người mình sẽ yêu, và tôi cũng như vậy, tôi thích em
đơn giản chỉ vậy thôi, không cần biết em như thế nào hay ra làm
sao…nhưng tôi biết từ khi thích em là tôi đã cầm chắc thất bại rồi.

- Vậy tại sao thầy còn nói thích em?

- Vì nếu không nói ra sẽ rất mệt mỏi, cứ giữ mãi trong lòng thực sự rất khó khăn, tôi chỉ muốn nói ra một lần,
để được sống thật với tình cảm của mình.

- Sống thật với tình cảm của mình?_ tôi hỏi lại.

- Đúng, nếu em thực lòng thích thằng
nhóc đó thì hãy bày tỏ đi, hãy sống thật với tình cảm của mình một lần,
kẻo sau này phải hối hận.

- Không phải thầy thích em sao? Vậy mà cứ vun vào cho tình địch là thế nào?_ tôi nhíu mày tỏ vẻ không hiểu

- Ha ha ha_ ông thầy cười khan một tiếng rồi nói tiếp_ Không lẽ cứ phải đèo đẽo theo đuổi, giữ em bên cạnh cho
riêng mình mới là thích sao? Tôi thích em nhưng không muốn gò ép em, tôi chỉ muốn em sống thật với tình cảm của mình, muốn được nhìn thấy em
hạnh phúc, và tôi biết chỉ có thằng nhóc đó mới có thể đem lại hạnh phúc cho em. Còn tôi dù rất buồn nhưng tôi sẽ không từ bỏ em đâu, tôi sẽ
thích em theo cách của mình, lặng lẽ ở bên cạnh em, chúc phúc cho em,
hãy nhớ đến tôi bất cứ khi nào em buồn, tôi sẽ là bờ vai cho em dựa.

Tôi đứng đó không thốt lên lời, tôi đã
làm quá nhiều người tổn thương, bởi tôi quá hời hợt, quá đa mang trong
chuyện tình cảm, tôi sống mà không chú ý đến cảm xúc của người khác,
tình cảm của họ đối với tôi thể hiện quá rõ ràng nhưng tôi lại không
thèm để ý, không thèm quan tâm, chẳng lẽ lối sống của tôi là sai lầm???

- Thôi muộn