
i uống được!
Tiêu Dương nhìn nó lo lắng nhưng nó chỉ cười, ý là không
sao. Mấy cô nàng cứ í ới réo tên tụi nó rồi lân la sang ngồi. Nó bị 1 cô kéo ra
1 bên, tách ra khỏi chỗ Tiêu Dương. Cảm thấy có chút không ổn, nó nhìn cô nàng
ngồi ưỡn ẹo trên đùi mình, 1 tay quàng lấy vai, 1 tay vuốt ve trên cổ mình mà sởn
da gà. Cô nàng lên tiếng:
- Em là Huyền. Trông anh đẹp trai thật đấy, anh có muốn vui
vẻ 1 chút không?
Nó liếc sang bên 2 tên còn lại thì cũng không khá khẩm cho lắm,
chỉ có Tiêu Dương là đang ngồi sợ hãi giữa 2 thằng mắc dịch kia thôi. Thấy nó cứ
nhìn Tiêu Dương, cô ta hơi luồn tay vào cổ áo nó, cúi sát, khẽ thì thầm vào tai
nó:
- Thi thoảng đổi vị một chút cho thú vị chứ? Bạn gái anh, để
bạn em lo cho.
Cô ta bắt đầu cởi áo khoác của nó thì bị nó túm tay lại, lạnh
lùng gằn từng chữ 1 cách kinh tởm:
- Tránh- ra!
Cô ta có vẻ uất ức nhưng vẫn cố sấn lại:
- Bọn anh được dùng "hàng" rồi, có không muốn cũng
khó đấy.
Ánh mắt cô ta đầy dục vọng, nó chợt giật mình nhận ra người
mình đang rất nóng, nhưng "hàng" của cô ta là cái chết tiệt gì chứ,
nó là con gái mà!
Nó gạt phắt tay cô ta ra, thở:
- CÚT! Nói cho cô biết, tôi - là - con - gái! Là con gái đấy,
cô hiểu không?
Cô ta hậm hực lại gần:
- Đừng đùa chứ? Cơ thể anh đang phản ứng kìa.
Cô ta cũng dùng thuốc hay sao mà bắt đầu cởi bỏ áo ngoài. Nó
giật mình nhìn về phía Tiêu Dương, 2 tên khốn đó đang ép cô bé uống rượu, chắc
là có thuốc. Tụi này thường chơi thuốc để có cảm giác mạnh đây mà. Trần Duy và
Hoàng Kỳ cũng đang chống cự quyết liệt với chính mình trước vẻ sexy của 2 cô
còn lại. Nó quay sang Huyền, cô nàng đang tiến lại gần nó hơn, nó lùi dần và đụng
vào tường. Đã có thuốc rồi thì trai gái gì tụi nó cũng làm thôi. Nó lo cho Tiêu
Dương hơn, cô bé chắc đang sợ hãi, còn khóc nữa kia kìa.
Bàn tay của Huyền vừa chạm lên cổ nó, nó thấy mọi tế bào như
tê rân. quả thực điều nó muốn làm lúc này là cắn rồi bóp cổ cô ta tới chết.
Nhưng ánh mắt nó mệt nhọc chỉ nhìn được đúng 1 chỗ... nó thở dốc.... Bàn tay của
cô ta bắt đầu di chuyển trên vùng cổ nó,.......
Bàn tay của Huyền vừa chạm lên cổ
nó, nó thấy mọi tế bào như tê rân. quả thực điều nó muốn làm lúc này là
cắn rồi bóp cổ cô ta tới chết. Nhưng ánh mắt nó mệt nhọc chỉ nhìn được
đúng 1 chỗ... nó thở dốc.... Bàn tay của cô ta bắt đầu di chuyển trên
vùng cổ nó........ Nó lắc đầu thật mạnh rồi ánh mắt sáng bừng lên, nó là ai chứ? Red của Dark Moon dù phải chết dưới tay của bất kì một kẻ nào,
giết hại bất cứ ai cũng không để bạn bè, nhất là con gái bị kẻ khác ức
hiếp, Tiêu Dương quá yếu đuối trước mấy kẻ bệnh hoạn này. Nó cần phải
giúp nhỏ, nếu không thì còn ai nữa chứ?
Nó đập đầu thật mạnh vào tường cho tỉnh lại. Máu tươi chảy ròng qua
miệng làm nó hăng lên, sát khí ngùn ngụt. Nó vung tay tránh cái ôm của
Huyền - lúc này đã say thuốc và chặt nhẹ vào sau cổ để đánh ngất cô ta.
Rồi hầm hầm, nó tiến tới chỗ 2 tên lưu manh đang giở trò đồi bại với
Dương.
Nó túm cổ áo từng tên rồi quăng ra ngoài, cởi áo khoác ngoài của mình
trùm lên đầu Dương và lao vào đánh 2 tên kia túi bụi. Nó đấm cho tới khi mặt 2 thằng sưng húp lên và không còn van xin được nữa. Khi chúng ép
Dương, nghe Dương van xin mà chúng có thèm để ý đâu chứ? Càng nghĩ nó
càng hăng, nếu không nhớ ra còn 2 cặp bên kia và tiếng khóc của Dương
thì chắc nó đánh chết 2 tên đó luôn quá.
Nó quay sang chỗ Hoàng Kỳ và Trần Duy. Bọn hắn dù gì cũng là đàn ông,
cưỡng làm sao nổi. Nó đang phân vân không biết có nên nhảy vào hay không thì nghe thấy tiếng.... "roẹt". Hai cái khóa được kéo ra, Tiêu Dương
hét lên:
- AAAAAAAAAAAA!
Nó đành nhảy vào cho 2 cô nàng mỗi người 1 chẹt tay cho ngất đi. Hoàng
Kỳ đang say thuốc, cảm nhận được hơi đàn bà, quay sang túm chân nó thì
nó giật mình đá 1 phát bay ra tận góc phòng, ngất luôn. Trần Duy đang
định vòng tay ôm Tiêu Dương thì bị nó dùng 1 tay giữ chặt đầu, nhấn vào
tường rồi đánh ngất luôn thể.
Nó đến cạnh Dương thì cô nàng vẫn đang trùm kín trong áo khoác của nó,
sợ hãi không dám nhìn cái cảnh vừa nãy. Nó xoa đầu nhỏ rồi nói:
- Không.... sao... rồi!
Nói hết câu thì nó cũng gục, máu mũi chảy ròng ròng. Ai bảo nó ngốc
nghếch uống cái ly rượu chết tiệt đó vào. Thề có Chúa, dù nó theo đạo
Phật, từ giờ đến cuối đời nó sẽ không đụng đến một giọt rượu nào ở ngoài nữa, ở nhà vẫn tốt hơn.
Sau vụ việc đó, tụi nó dùng các mối quan hệ để bịt miệng một số kẻ lắm
lời và chặn đứng mọi tin đến báo chí. Sắp làm người mẫu rồi mà để xảy ra vụ bê bối này để mà sạt nghiệp à! Trần Duy và Hoàng Kỳ tỉnh dậy, thấy
mình bị thương 1 cách bất thường thì có hơi nghi hoặc. Nhất là Hoàng Kỳ, hắn bị nặng nhất, cả tay chân và lưng đều đau ê ẩm trong khi nó và Duy
chỉ bị thương ở đầu. Nó tảng lờ đi và giả vờ kêu đau rồi ôm vết thương
trên trán suýt xoa khiến hắn đỡ nghi ngờ 1 chút. Mọi việc được kể lại là bọn nó bị lừa uống thuốc và nó đã