
hác rồi thi thoảng lại kêu:
- Mấy người lắm chuyện quá!
Nó lè lưỡi, nghĩ bụng hắn cũng thích đi cùng chứ không thì
sao lại còn ở đây. Nhưng sợ nói ra mất vui, nó tiếp tục bàn luận về món cơm
chiên và chè Huế với 2 người còn lại.
Đang đi thì Hoàng Kỳ va phải 1 tên trong đám du côn đi ngược
chiều. Tên đó quay lại trừng mắt quát:
- Thằng khốn, mày đi kiểu gì đấy hả?
Cả đám nghe thấy tiếng quát liền dừng lại. Tên đi đầu quay lại,
gạt bọn đàn em ra để nhìn cho rõ mặt thằng "xấc xược" nào dám đụng
vào người của chúng:
- Thằng ngu nào........ Á, mày.... à, đại... đại ca, bọn em
biết lỗi rồi, bọn em không dám làm thế nữa, xin phép anh ạ!
Nói rồi hắn định co cẳng chạy nhưng đã bị Hoàng Kỳ túm cổ lại,
xách lên. Hoàng Kỳ trừng mắt lên nhìn tên đó:
- Mày vừa nói cái gì? Ai là thằng ngu hả?
Hắn sợ hãi run cầm cập:
- Em... em không biết đó... đó là anh, em "bay" liền
ạ!
Nói rồi hắn cầm tay Hoàng Kỳ, gỡ nhẹ nhàng xuống và tự vỗ
vào mông mình rồi chạy biến. Mọi người xung quanh nhìn Hoàng Kỳ với ánh mắt kì
thị và sợ hãi. Tiêu Dương núp sau áo nó len lén nhìn còn nó và Trần Duy đứng
nhìn hắn. Hắn quắc mắt:
- Nhìn cái gì? Có ai làm gì đâu chứ?
- Tôi đang xem trên mặt cậu có viết chữ "GIẾT NGƯỜI"
không mà mấy tên kia sợ như thế.
Hắn bực bội nhưng không nói gì nữa, chỉ quay sang nhìn anh
trai đúng 1s rồi quay đi. Duy thì im lặng rồi lại lên tiếng:
- Đi hát karaoke nhé.
Nó và Tiêu Dương nhảy lên đồng ý, quên hết mọi chuyện vừa
nãy mà vui vẻ vào quán Karaoke. Vừa bước vào cửa, tụi nó đã nhận ngay những cái
nhìn "khủng khiếp của các cô gái và 1 số ánh mắt đểu giả của bọn con trai.
Nó nghe thấy tiếng xì xào:
- Trời ơi, mấy người kia đẹp quá. 3 anh chàng pro hết sẩy!!
- Nhưng anh kia có bồ rồi, 2 anh còn lại nhìn thích hơn.
- Cô nàng kia trông cũng "ngon" phết chứ, đáng tiếc
là có thằng nẫng mất rồi.
Nó bực mình đi qua để lên phòng karaoke ở trên. Tiêu Dương
do sợ hãi nên đang bám lấy cánh tay nó, làm mấy kẻ lắm mồm kia tưởng là 2 đứa bồ
bịch. Thôi thì nó đang đóng giả con trai cũng chẳng sao, nhưng lại bảo nó không
bằng 2 tên kia thì hơi ức.
Lên đến phòng, tụi nó gọi đồ ăn và 1 ít nước ngọt không ga.
Sở dĩ không dám uống bia rượu vì tụi nó sợ bị cho thuốc, với cả người mẫu thì
không nên uống những thứ có cồn hoặc ga. Tụi nó chọn vài bài rồi đưa cho chú ở
dàn máy. Trần Duy xung phong lên hát trước với mấy bài nhạc pop lãng mạn. Giọng
của hắn trầm ấm và truyền cảm khiến người nghe như ngủ vùi trong mật ngọt. Nó
có cảm giác còn nghe được cả nhịp tim của Tiêu Dương khi cô nàng nhìn Duy hát
say mê nữa đấy.
Tiêu Dương chọn vài bài trong sáng và dễ hát với chất giọng
trẻ con của mình, nó thì cứ nhạc rap mà đánh, còn Hoàng Kỳ thì......... hát nhạc
vàng. Cả 3 đứa nó cùng trố mắt lên nhìn. Dường như cả Trần Duy cũng không biết
em mình lại hát được nhạc vàng. Giọng của hắn và Duy khá giống nên khi nghe nó
cũng có hơi mụ mị một tẹo. Nhưng chỉ thế thôi. Khi hát xong, hắn lại trở về cái
giọng khó nghe nổi của mình làm nó phát bực.
Điểm á? Nó chỉ cho hắn 90 thôi, lấy khuyến khích ấy mà,
nhưng cái máy chết tiệt kia lại cho hắn tròn 100 điểm, bằng nó và Duy, chỉ hơn
Tiêu Dương 1 điểm. Thế là thế quái gì hả????????
Cả đám đang ngồi nói chuyện thì có mấy người xin vào, bảo là
người của phòng bên. Bên đó chơi trò chơi và ai bị thua sẽ phải sang phòng này
làm quen. Tên bị thua là một trong số 2 thằng trên tổng 5 đứa bên đó. Hắn nham
nhở:
- Tôi là Hưng, đây là Trinh, Thảo, Huyền và Lực. Rất vui được
làm quen!
Duy cũng nham nhở lại:
- Còn tôi là Duy, tên này là Kỳ, Minh và Dương.
Mấy đứa con gái son phấn lòe loẹt cứ ra sức cười và
"chài" tụi nó. Nói chuyện được mấy câu thì 1 cô hỏi tụi nó, ra vẻ
ngây thơ:
- Các anh không uống rượu ạ?
Nó hơi bĩu môi. Cái giọng điệu ấy, bộ dạng ấy, ánh mắt ấy mà
cũng đòi ngây thơ ư? Cô ta thậm chí còn chẳng đáng xách dép cho Tiêu Dương nữa.
Nói đến Tiêu Dương, nhỏ đang bị 2 tên kia hỏi han tán tỉnh
dù nó đang ngồi ngay cạnh. Nó bực mình kéo Dương vào trong giữa và ngồi ra
ngoài, miệng mỉm cười với 2 tên kia. 2 thằng mất "mồi" liền quay sang
gọi rượu rồi mời tụi nó uống:
- Chúng ta cùng cạn ly chứ? Anh em với nhau cả, uống 1 chút
mới ra dáng đàn ông chứ?
Hắn nhướn mày khiêu khích rồi cười xuề xòa. Chẳng lẽ lại để
người ta mời rồi tự uống, bên nó đành nâng ly lên và nhấp môi 1 tý. Tên Lực đưa
1 ly cho Tiêu Dương, mời mọc:
- Em cũng uống 1 tý cho vui. Đến đây rồi chẳng lẽ lại không
uống?
Nó gạt nhẹ tay hắn ra, mỉm cười:
- Cô ấy không uống được rượu, xin phép!
Hắn cười giả tạo:
- Nếu vậy cậu hãy uống thay cô ấy cùng tôi nào.
Nó đang định cầm lấy ly rượu thì Hoàng Kỳ quay sang giật phắt:
- Tôi uống cho!
Nhưng nó cũng ngay lập tức giật lại rồi nốc cạn:
- Tô