pacman, rainbows, and roller s
Tìm Lại Niềm Tin

Tìm Lại Niềm Tin

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323574

Bình chọn: 9.00/10/357 lượt.

ớc giờ công ty em không có quy định ấy chắc. Chẳng phải anh vẫn có thể ra vào hay sao?

- Em…

- Đi thôi…

Minh Tùng kéo tay Kiều Thư còn đang ấp úng tìm lý do đi vào. Không còn cách
nào, cô đành thuận theo anh, cúi đầu như một đứa trẻ mắc lỗi không dám
ngẩng nhìn lên.

Sự có mặt của Minh Tùng cũng đã quen thuộc, nên mọi
người không có gì khó chịu hay ngạc nhiên, họ vẫn bình thường mà làm
công việc của mình, chỉ có Kiều Thư lúc đầu còn hơi khớp, nhưng khi thật sự tập trung cô cũng không còn nhớ tới một Minh Tùng đang ngồi nhìn
mình nữa.

Khi Kiều Thư xong việc cũng đã quá trưa, mọi người đều đã
nghỉ cả, chỉ còn Kiều Thư vẫn đứng nhìn sân khấu đang dở dang. Minh Tùng tiến lại gần cô, Kiều Thư cũng không hay biết gì, cô vẫn trầm ngâm nghĩ một số điểm…chiếc đèn kia nhìn như thế nào cũng không thấy vừa mắt…
Đang định đứng lên ghế để chỉnh lại, thì bị Minh Tùng kéo tay, cô nhíu
mày nhìn sang, anh cười cười:

- Để anh, em là con gái, không nên leo trèo nhiều, nhất là tương đối cao như thế kia.

- Anh biết em đang không vừa ý chi tiết nào ư?

- Tất nhiên rồi.

Sau đó anh kêu cô giữ chắc cái thang chữ A rồi vững vàng leo lên, anh dễ
dàng chỉnh sửa chiếc đèn chiếu ở vị trí chưa phù hợp đúng theo ý của
Kiều Thư. Cô hài lòng khoanh tay, lại nhìn một vài chi tiết khác, cũng
quên mất Minh Tùng còn chưa có an toàn xuống tới nơi, cho đến khi nghe
tiếng bịch………. vang lên từ phía sau mình, cô mới giật mình quay lại, thì đã thấy Minh Tùng im thin thít nằm một chỗ, mặt nhăn nhó, ánh mắt hướng cô tỏ rõ sự đau đớn…

Kiều Thư hốt hoảng chạy lại…nhìn Minh Tùng nhăn nhó không kêu la gì cô càng luống cuống tay chân:

- Sao vậy? Sao tự nhiên lại ngã??

- Thế nào là tự nhiên ngã, em không giữ thang cho anh, khiến anh bước xuống, thang không vững, hụt chân…ngã…

- Thế thì phải từ từ chứ, anh vội xuống làm gì, hoặc phải gọi em chứ…

Thấy Kiều Thư hốt hoảng, nước mắt sắp trào ra, Minh Tùng vừa nhăn mặt vừa nói:

- Không có sao, anh thấy ổn.

- Ổn gì mà ổn, em đưa anh tới bệnh viện.

- Không cần, kệ anh nằm một lúc là không vấn đề gì.

- Không được, biết đâu gãy xương thì sao?

Kiều Thư vừa run run vừa nói, Minh Tùng cảm nhận được nỗi lo lắng trong lòng Kiều Thư, anh bật cười một tay giữ lấy tay đang run run của cô, một tay vươn lên, gõ vào trán Kiều Thư đầy yêu thương, anh nói:

- Gẫy xương mà anh lại nằm đây nói được như thế này chắc.

Anh gượng ngồi dậy, vỗ vỗ lưng và nói:

- Yên tâm xương cốt anh rất chắc chắn…nhưng quần áo…hôm nay em phải giặt cho anh…vì ngã hộ em mà bẩn cả rồi.

Minh Tùng cố tạo không khí vui vẻ để Kiều Thư bớt lo, thì thấy cô cúi đầu
nước mắt rơi xuống khiến anh hốt hoảng kéo cô vào lòng nói:

- Xin lỗi, xin lỗi…là anh dọa em sợ.

Kiều Thư khóc thành tiếng, cô nói:

- Minh Tùng đáng ghét nhà anh, từ sau mà dọa em thế thì đừng tránh em quá đáng.

Cô lấy tay đấm nhẹ vào lưng anh, anh cười hài lòng kéo cô ra, dùng ngón tay thon dài lau đi nước mắt trên mặt cô:

- Ngoan, không khóc nữa, anh đưa em đi ăn, chiều nay em xong việc sớm chúng ta sẽ đi chơi được không?

Cô khẽ gật đầu, nhưng vẫn hỏi lại:

- Thật sự không cần đi khám sao?

Vừa kéo Kiều Thư đi, anh vừa nói chắc chắn:

- Thật mà…em cứ yên tâm.o_o

Rồi anh xuất ra nụ cười đào hoa thường trực, có thể đốn ngã trái tim biết
bao cô gái, và trong đó Kiều Thư cũng có mặt…haizzz đúng là hồng nhan
họa thủy, mỹ nữ đã nguy hiểm rồi, mỹ nam cũng không vừa nha….

Từ buổi hôm đó, Kiều Thư cũng không trốn tránh Minh Tùng nữa, cô cũng hiểu rõ mình đã rung động bởi người đàn ông này. Và sau khi nghe anh nói một câu rất chân thành: Kiều Thư, cuộc đời chẳng ai biết trước được điều
gì, hôm nay có thể ta đang đứng ở thế giới này, nhưng ai có thể đảm bảo
ngày mai mình vẫn ở nguyên vị trí ấy, vậy tại sao chúng ta không tranh
thủ từng giây phút bên cạnh nhau…em nói có phải hay không?, thì cô lại
càng thấy mình nên cho bản thân một cơ hội. Đúng vậy, ai biết được ngày
mai mình có còn tồn tại hay không, dù sao cũng nên cố gắng để khi nhìn
lại mình cũng không cần hối hận. Vì thế cô thả lỏng bản thân mình, và
lại càng sống chân thật hơn. Cô cùng anh đi chơi, dạo phố, sắm đồ, nấu
ăn, xem phim, hát karaoke…nói chung mọi hoạt động của cô đều gắn với
Minh Tùng.

Một hôm, đang nắm tay nhau đi trên đường, bỗng có người gọi tên cô:

- Kiều Thư…

Hơi quay lại, thấy người tươi cười như hoa nở nhưng đầy nham hiểm đang lại
gần mình, Kiều Thư hơi nhíu mày, cô tự nghĩ lần sau phải tránh đoạn
đường này ra mới được… Minh Tùng nhìn ra vẻ mặt chán nản của Kiều Thư,
anh nhíu mày nhìn Kiều Thư nhàn nhạt cười và nói:

- Thật khéo.

Người bạn kia của Kiều Thư nhìn Minh Tùng và Kiều Thư bằng ánh mắt thăm
dò. Thấy Minh Tùng mặc chiếc quần thô thụng nghịch ngợm như học sinh