XtGem Forum catalog
Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

Tìm Anh Trong Giấc Mơ Dang Dở

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210101

Bình chọn: 10.00/10/1010 lượt.

i, có khi nó còn trưởng thành hơn tôi rất nhiều ấy chứ.

Tôi quay lưng bỏ đi, nhưng mới được vài bước, giọng nói của My đã kéo tôi lại.

“Chị Linh?”

“Gì thế?” – Tôi hỏi, không quay lại nhìn.

“Sau buổi diễn mọi người sẽ đi ăn mừng đấy, chị quay lại nhé.”

“…Ừ, chị sẽ quay lại.”



Tôi bắt taxi, đi thẳng tới sân bay. Lúc này bố đang đợi tôi ở đấy. Giá mà ông có thể đi cùng tôi thì tốt, giá mà bố và mẹ có thể quay về bên nhau… Mọi thứ đều chỉ là giả thiết thôi, hoàn toàn không có thật. Ông sẽ không đi đâu hết, ông phải ở lại Việt Nam. Dù sao thì Ly sẽ ở bên và chăm sóc cho ông, nghĩ như vậy tôi cảm thấy an lòng hơn rất nhiều. Bố từng nói tôi luôn làm ông lo lắng mà, còn Ly, chắc chắn ông tin tưởng nó rất nhiều.

Đường phố Hà Nội hôm nay rực sáng. Tôi ngây ngốc ngắm nhìn khung cảnh phía bên ngoài cửa kính ô tô, chợt thấy Hà Nội hôm nay vừa quen vừa lạ. Phải rất lâu nữa tôi mới có thể ngắm nhìn khung cảnh này, chắc chắn sẽ rất nhớ. Tạm biệt nhé, Hà Nội. Tôi phải đi với mẹ tôi rồi.

Trước đây, tôi đã từng trách mẹ khi bỏ đi mà không nói với tôi một tiếng. Vậy mà giờ đây, tôi đang lặp lại việc làm của bà. Những gì cần nói, những gì cần được hiểu,… tôi đã viết hết trong thư, nhưng không biết có được mọi người chấp nhận hay không nữa. Người tôi lo lắng nhất là Kim, tôi sợ nó sẽ giận mình. Nhưng đành vậy, chứ nếu nói ra, nó sẽ một mực không chịu để tôi đi.

Cuối cùng thì, nếu có thể, tôi muốn nhìn anh thêm một lần nữa. Tôi lạ thật đấy, mới vài hôm trước còn nói không muốn liên lạc gì với anh, nay lại đột nhiên đổi ý rồi. Con đường này tôi cũng đã từng đi với anh đấy, liệu có không nghĩ đến được không? Lúc này, anh đang dự họp báo cùng Ly và đoàn làm phim. Sau hôm nay thôi, anh sẽ chính thức trở thành diễn viên, sẽ bước chân vào con đường mà anh hằng mơ ước. Tôi thành tâm cầu chúc cho anh được thành công, chỉ cần như vậy thôi là được rồi.

Tôi yêu anh, đến giờ phút này vẫn rất yêu anh. Nhưng lần này, tôi yêu anh bằng lí trí. Tôi tuyệt đối sẽ không để sự yếu đuối của bản thân trói chân mình ở lại.

“Linh! Đừng đi!”

Tôi giật mình, bất giác đưa mắt nhìn quanh, cảnh vật xung quanh không rõ đã nhòe đi từ bao giờ nữa. Tại sao tôi lại nghe thấy tiếng ai đó gọi mình? Tiếng gọi thiết tha, da diết,… Có phải là anh không?

“Ngốc!”

Tôi cốc mạnh vào đầu mình, lại hoang tưởng rồi. Chuyện của chúng tôi thật sự đã kết thúc, chính tôi vừa dặn mình không được yếu lòng cơ mà. Tỉnh táo lại đi Linh ơi!

Tựa lưng vào thành ghế, tôi khẽ nhắm mắt, thầm mong giấc mộng này sẽ nhanh chóng quá đi.

Nhưng sao bên tai, tiếng gọi da diết ấy vẫn vang lên?

“Linh! Đừng đi! Anh xin em, quay lại đi!”

Giá như, trong một giây đó, tôi ước chỉ giá như thôi, anh sẽ thật sự xuất hiện trước mắt mình. Dù anh có giữ tôi lại, tôi cũng sẽ không vì thế mà hờn trách. Dù cuối cùng tôi có phải thật sự ra đi, thì giá như vẫn có thể nhìn thấy anh thêm lần nữa. Cảm giác khi phải bước chân ra khỏi thế giới của anh khiến cho tôi chao đảo. Hốc mắt của tôi không đủ đầy để giấu hết những giọt nước mặn chát. Sân bay có rất nhiều người, nhưng ở đâu, tôi cũng chỉ nhìn thấy hình bóng anh, chỉ nghe thấy tiếng anh thôi.

Bầu trời của tôi ngày mai, sẽ không còn một Mặt Trời nữa

Năm năm sau.

Sân bay Nội Bài – Hà Nội.

Tôi đẩy chiếc valise đi trước, trong khi tay còn lại vội rút điện thoại ra để bấm số. Chuyến bay của tôi phải hoãn lại hơn một tiếng đồng hồ, khiến cho việc trở về bị chậm trễ. Nếu còn tiếp tục lừng khừng ở đây, có lẽ tôi sẽ nhỡ mất việc quan trọng của mình.

“Em đáp máy bay rồi sao?”

Điện thoại vừa có tín hiệu, đầu dây bên kia đã ngay lập tức bắt máy. Tôi vừa cố áp sát điện thoại vào tai, vừa đưa mắt nhìn quanh sân bay, cố tìm kiếm một hình dáng thân thuộc.

“Anh đến chưa vậy?”

“Được rồi. Ở đằng sau em.”

Tôi cúp điện thoại, vội vã quay lại phía sau mình. Đón chào tôi lúc này là nụ cười nhếch mép quen thuộc. Tôi chậm rãi tiến lại gần, thoáng bất ngờ khi thấy người con trai này dường như là chẳng có gì thay đổi sau năm năm trời.

“Này, mái tóc đỏ ngu ngốc của anh đâu rồi?”

“Thế nào? Nhìn anh rất phong độ, đúng không?”

“Dù không muốn nói, nhưng phải thừa nhận anh để tóc đen…nhìn ngu cực kì Quân ạ.”

Tôi cười lớn, tiện tay đưa lên vò tung mái tóc được chải chuốt kĩ lưỡng của Quân. Nhưng lần này, Quân không còn khó chịu gạt tay tôi ra như mọi lần nữa. Ngược lại, đôi bàn tay to lớn kia đang kéo tôi lại gần, tặng tôi một cái ôm thật chặt.

“Mừng em trở về.”

“Nhớ mọi người thật đấy.” – Tôi cũng vòng tay ôm lấy Quân, cảm thấy ấm áp giữa tiết trời mùa hè.

“Em có thể nói chi tiết hơn là nhớ anh.”

Tôi phì cười trước lời kết luận của Quân, thôi thì cứ để cậu ấy nghĩ như vậy đi, cũng chẳng thiệt thòi gì cho tôi cả. Dù sao thì cũng đã năm năm không gặp, không thể nói là không nhớ chút nào, dù cho Quân là một trong những người tôi thường xuyên giữ liên lạc nhất.

“Đi thôi!” – Quân giúp tôi đẩy chiếc valise – “Anh đã hứa với anh Khánh là qua sớm, vậy mà chỉ vì em_”

“A, nhớ anh Khánh quá đi!”

Tôi reo lên phấn khích rồi chạy lên đằng trước, cố ý cắt ngang câu nói c