Tiểu Thư Cappuccino

Tiểu Thư Cappuccino

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325374

Bình chọn: 7.00/10/537 lượt.

ôi đạp xe đến trường à mà nghĩ tôi không biết đường từ trường về nhà chứ.

- “Ừ nhỉ, thôi mình về trường.” – Cây vàng cười toe toét.

Thế là tôi, ghế sau ngồi tót sỗ sàng, để đầu vàng đưa vè trường. Hôm nay, tôi rút ra được 1 điều: người ta đầu đen thì não đặc, còn đầu vàng thì… não rỗng!

(p.s: có người đầu đen sì mà não cũng rỗng chẳng kém đấy =)) )

Mà nhá, không hiểu sao, cứ nhìn thấy tên đầu vàng này, tôi lại liên tưởng đến… con milu nhà hàng xóm cũ =V= hành động thì hấp tấp, lúc nào cũng toe toét mừng mừng vui vui như… chó quẫy đuôi, lại còn có bộ tóc vàng chóe y hệt màu lông con milu, chẳng lẽ milu đầu thai hiện hình? Tôi thực sự không có ý bêu xấu hình tượng của “ân nhân” nhưng giống quá, biết làm thế nào?! Cậu ta mà nghe được suy nghĩ của tôi thì tôi chỉ có nước đi đầu xuống đất!

Suốt dọc đường đi, “Milu đầu vàng” nói rõ lắm làm tôi đau cả đầu. Nói chán cậu ta lại hát. Sao lại có con trai như cậu ta chứ =”=

- “Đến trường rồi!” – Lại cười, bó tay – “nhà cậu đi đường nào tớ chở về luôn ^^”

- “À… ờ. Cậu ra khỏi ngõ, rẽ trái,…” – Ôi ôi tốt bụng quá, còn đưa tôi về tận nhà. Cậu đúng là “thiên sứ milu giáng trần” mà! ^o^

- “Cảm ơn cậu nhiều nhiều a. Cậu có muốn uống nước hoa quả không?” – Phải “trả ơn” người tốt mới được.

- “Thực ra thì tớ ghét nước hoa quả lắm. Với cả bây giờ phải về nhà chuẩn bị đi học thêm nữa. Thôi tớ về luôn đây! Bye”

- “Ừ, bye”

Quẳng cho tôi 1 nụ cười tỏa nắng, milu đầu vàng cưỡi xe đi thẳng.

Hix, cái tên đầu não phẳng này, có cần phải thật thà như thế không? Có ghét cũng không cần phải xổ ra như thế chứ. Hừ…

Mệt kinh khủng, hôm nay đúng là xui tận mạng. Tôi đang chuẩn bị đóng cổng thì bỗng có bàn tay chặn lại.

Cá sấu – Ma vương khủng bố nhất thời đại.

Tôi ngó ra nhìn mặt kẻ vô duyên kia. Oh god! Trước mặt tôi là 1 tên mặt mày bầm dập, chân khập khiễng, khóe miệng còn rơm rớm máu. Sợ quá.

- “Đóng!” – bị hét vào mặt, tôi hoảng hốt cực độ. – “NHANH!!!” – hắn ra lệnh, tôi sợ quá luống cuống nghe lời đóng nhanh cổng vào.

Sao cậu lại ở đây?

Chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy tên cà chớn này xồng xộc vào nhà tôi, lại còn ra lệnh cho tôi nữa >”< aizzz, chẳng lẽ về đến nhà rồi mà vẫn chưa hết đen đủi??? T^T

- “…” – im lặng.

- “Sao tự dưng chạy vô đây? Sao mặt mày tím bầm cả lên? Mà sao biết nhà tôi dzạ? Cơ mà…”

Trong đầu tôi hiện lên cảnh xã hội đen trả thù nhau, hoặc cảnh xiết nợ của bọn cho vay nặng lãi, không khỏi rùng mình.

- “Cậu hỏi nhiều thế làm sao tôi trả lời kịp?!!”

- “Thế…”

- “Lúc nãy, đi trên đường, …”

- “Đi trên đường làm sao?” – tôi nhanh nhảu chặn họng

- “Gặp bọn đầu gấu…” – ôi thôi tôi phục mình quá, biết ngay hắn bị xã hội đen chặn đánh mà

- “Và bọn nó uýnh cậu?”

- “Trấn tiền thằng bé” – Aizzz, đoán chệch rồi

- “Rồi sao nữa?” – tò mò quá

- “Tôi nhảy vào” – gay cấn quá đi – “xử thằng đầu xỏ đứng ra trấn lột” – uýnh chết nó luôn đúng khong hahaha, quá hấp dẫn!

- “Tiếp?” – Tôi chăm chú vào câu chuyện, hấp dẫn quá mà!

- “Xong cả lũ đàn em đằng sau xông lên.” – quá ngoạn mục, đoạn cao trào đây.

- “Kết thúc?” – Tôi hứng thú như xem phim chưởng, chờ đợi 1 cái kết viên mãn của phim tình cảm.

- “Chúng nó đông quá, tôi phải chạy vào ngõ để cắt đuôi, kiểu gì vào đúng ngõ này thì thấy cậu đang đứng ở cổng. Hết”

Vừa kể 1 mạch hồi kết, hắn vừa ngang nhiên đi vào bếp mở tủ lạnh, lấy cốc sữa cappuccino của tôi ra húp sạch.

Mắt tròn mắt dẹt trước “cái kết viên mãn” mà tôi mong đợi, tôi cười méo xẹo. Sau đó mới để ý đến “nam chính” trong bộ phim vừa rồi đã lên đường khám phá tủ lạnh nhà tôi. Ức! ức thật! >”< não tôi đã load xong. Cảm giác uất hận dồn lên đỉnh não, ngấm vào từng noron thần kinh, truyền đến mọi bộ phận trên cơ thể…

Nhưng mà, nhưng mà, đâu rồi???

Oái, đợi não tôi load xong, tên trời giáng kia đã tót lên cầu thang, sau đó đạp cửa phòng tôi đi vào ngồi chễm chệ trên ghế.

- “Lấy bông băng ra đi.”

O__0

….. Tôi nhìn…

…….và tôi lại nhìn…

………và tôi lại nhìn lần nữa…

Tôi muốn xác minh xem đây có phải nhà mình hay không. Sao lại có loại người như thế chứ! Vô duyên, vô lí, ngang ngược.

- “Còn ngơ ngơ đứng đấy làm gì? Không thấy tôi bị làm sao à???”

>”<

- “Cậu bị làm sao liên quan gì đến tôi? Còn nữa đây là nhà tôi, không phải nhà cậu! Sao cậu dám lục lọi tủ lạnh nhà tôi, uống cappuccino của tôi, xông vào phòng tôi, còn ra lệnh cho tôi, bắt tôi thoa thuốc cho cậu. CẬU MUỐN CHẾT HẢ?!!!

>”< “

- “Nhớ lấy cả oxi già đấy”

What??? %@#tjr’$hrth$#’ ??????? Thể loại gì đây trời? Tôi sốc đến cắn cả vào lưỡi. Trước khí thế ngang Hỏa Diệm Sơn của tôi mà hắn lại không cảm xúc quẳng 1 câu rất “liên quan”. Vậy là tôi lại… đơ. Hix, giá như tôi có thể nâng cấp bộ xử


Polly po-cket