
gái bình thường như cô chứ???? Cô biết làm sao??? không lẽ bỏ trốn để họ không phải hiến
tủy???
Nó thở hổn hển… Cuối cùng thì cũng có kết quả xét nghiệm…
chính hắn là người hợp tủy với nó… Thật đau lòng, tại sao không cho cả
hai không hợp với nó đi, tại sao lại để hắn hợp…. tên đáng gét đó…
Viên Viên cười:
- Nhược Hi, đến lúc phẫu thuật rồi….
- Không, mình không phẫu thuật nữa….
- Nhược Hi, Minh Vũ là vì cậu, cậu đừng để cậu ấy thất vọng, cậu ấy muốn cậu sống, cậu phải phẫu thuật chứ?
- Nhưng….
Viên Viên cùng Mẫn Mẫn kéo nó lên giường nằm, nó chỉ biết nằm im, lấy tay che miệng mà khóc nấc lên…
Ra khỏi phòng, nó thấy hắn cũng nằm trên giường, đôi mắt màu xanh ấy nhìn nó chăm chăm, nó khẽ gọi tên hắn:
- Minh Vũ…
Hắn đưa một ngón tay lên giữa miệng mình, rồi khẽ nhắm mắt… Nó biết hắn kêu nó im lặng, nó thấy đau nhói quá… Nó cảm động trước hắn, rung động
trước con người hắn, trước hành động hắn làm vì nó… Nó thấy hắn quan
trọng vô cùng…. Lúc này đây, nó đã hiểu ra cảm xúc thật của mình….
Rồi cả hai được đưa vào bên trong, nó thấy run….và Nó được đưa vào một căn
phòng, ở giữa là một tấm kính trong có thể nhìn thấy hắn được đưa vào
bên trong kia, cô y tá mỉm cười nhìn nó:
- Tiểu thư, cô thật may mắn vì có một người bạn trai tuyệt vời như thiếu gia, hai người rất xứng đôi!
Nó cười, nó chấp nhận lời nói của cô y tá:
- Cảm ơn, nhưng, chúng ta chưa bắt đầu ư? Tôi không thấy bác sĩ…
- Họ sang bên kia để cấy tủy của thiếu gia rồi, cấy xong thì mới sang cấy tủy cho tiểu thư, chúng ta cần cầu nguyện cho thiếu gia được bình an
trong lúc lấy cấy tủy…
- Tôi có thể ngồi dậy và nhìn cậu ấy không?
- À, được….
Nó lập tức ngồi dậy, đưa mắt nhìn sang bên hắn… bắt đầu rồi….
Cậu sẽ bình an nhé, đã quyết định cứu tôi thì phải bình an sống mà thấy ca phẫu thuật của tôi thành công nhé!!! Nó cười…
Nó theo dõi hắn, theo dõi bác sĩ, đôi mắt chỉ dán vào đó, không chớp mắt…
Nó cứ ngồi thế cho tới khi 1 tiếng rưỡi.l… Nó thấy bác sĩ vẻ mặt trông như rất bất ổn, cô y tá nhìn thấy, rồi nói:
- Tiểu thư, thiếu gia không ổn rồi….
- Sao cơ???
Nó run run nhìn cô y tá, cô ấy chuẩn bị dụng cụ:
- Tiểu thư, tôi sẽ sang đó phụ bác sĩ! Cô cứ ở yên đây nhé?
- Cho tôi qua được không?
- Không được.
Ánh mắt nó như cầu xin cô y tá, cô y tá thở đều rồi nói:
- Được rồi, theo tôi, cô chỉ được đứng bên ngoài thôi nhé, bác sĩ không muốn vướng chân trong lúc nguy cấp.
Rồi nó với cô y tá chạy sang bên phòng hắn. Đập ngay vào mắt nó là cái máy nhịp tim… 23/99
Bất chợt, nó đứng đờ bên ngoài, run bần bật, tay che lấy miệng, tại sao lại thấp như thế??? Các bác sĩ đang toát mồ hôi, bác sĩ trưởng khoa gầm
lên:
- Tiểu A, nhịp tim bao nhiêu?
- 20 rồi bác sĩ….
20…..
Giọng bác sĩ trưởng gấp dần:
- Trương, ngừng lại mọi việc, lấy lại nhịp tim đi…
Bác sĩ đó lập tức lấy máy trợ tim…. Nhưng nó chẳng tăng được mấy…. Nó muốn khóc lớn…
- Cô y tá, tôi muốn vào trong đó…
- Không được tiểu thư, cô chỉ đứng đây thôi…
- Có lẽ cậu ấy đang cần bàn tay của tôi… Cho tôi vào đi…
Bác sĩ trưởng gấp gáp gọi:
- Y tá Kim, mau qua lấy máy hô hấp…
Bác sĩ nữ nói với ông trưởng khoa…
- Trưởng khoa, tình hình rất nguy cấp, không ổn 1 tý nào, nhịp tim của cậu ấy càng ngày càng giảm…
- Phải ngăn nó… phải ngăn nó….làm hết sức đi…. Thiếu gia không thể chết…lấy nhịp tim nữa đi…
- Ông nên ra ngoài 1 lúc đi, mọi việc để tôi lo….
- Không được, thiếu gia không thể thiếu tôi…
- Ông cứ ra ngoài ngồi 1 lúc, tôi sẽ bảo đảm tính mạng của cậu ấy, chúng tôi sẽ gắng hết sức…
- Được…. rồi…
Ông mệt mỏi bước ra ngoài thì thấy nó:
- Tiểu thư… Cô không trách tôi nếu tôi nghỉ 1 tí chứ? Rồi tôi sẽ lại vào với thiếu gia…
- Cậu ấy,….sẽ chết ư???? Trưởng khoa???
- Không, cậu ấy sẽ không chết….
- Tôi có thể vào chứ? Làm y tá thôi mà…. Tôi sẽ phụ mọi người, một mình y tá Kim với y tá Hồng sẽ không đỡ nổi đâu…
Nó như cầu xin ông được vào trong, ông thở dài:
- Được rồi, có lẽ, thiếu gia cần cô bên cạnh…. Tôi sẽ vào cùng cô…
Rồi nó mặc chiếc áo y tá bước vào trong….. Bác sĩ trưởng khoa hỏi:
- Cậu ấy sao rồi…
- Vẫn tụt….
- Lấy tiếp nhịp tim….
Nó che miệng, lần đầu tiên nó nhìn thấy hắn tái nhợt như thế này… trên
người có đầy những giây điện chằng chịt… Mỗi lúc, cơ thể hắn lại nẩy
lên, nhưng vẫn không ăn thua…. Nhịp tim giảm xuống 19/80 nó sợ quá, chạy lại bên cạnh hắn, nắm lấy tay hắn:
- Minh Vũ, cậu mau hồi phục
đi… cậu hứa sẽ sống với tôi cơ mà? Cậu hứa sẽ thi tốt để cưới tôi cơ mà? Cậu không được nuốt lời chứ…. Cậu không giữ lời hứa với tôi sao? Cậu
muốn tôi phát điên lên hả? Cậu muốn tôi khóc vì cậu ư? Cậu muốn tôi dằn
vặt bản thân vì để cậu rời xa tôi sao??? Sao cậu nhẫn tâm thế? Xin cậu,
chỉ cần cậu hồi phục, chờ tôi làm phẫu thuật, tôi sẽ chiều theo ý cậu,
kể cả cưới cậu cũng được, lên giường với cậu rồi làm bước tiếp theo cũng được….. Minh Vũ…. Xin cậu mà….
Quá sức tưởng tượng của các bác sĩ,
kì tích đã xảy ra…. Nhịp tim của cậu ấy đang tăng dần, tăng rất nhanh,
99/100… Bác trưởng khoa cười nói:
- Tiểu thư, cô cứ nói tiếp đi, nhịp tim của cậu ấy đã trở lại….
N