XtGem Forum catalog
Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324112

Bình chọn: 8.00/10/411 lượt.

ô em làm gì vậy chứ? Đâm vào anh như thế mà không xin lỗi à? Không được đâu nhé?

- BỎ RA, TÊN ĐIÊN.

Giọng tên đó bắt đầu thay đổi:

- Cái gì? Cô em không chịu đòn nên hỗn phải không, hôm nay anh sẽ dạy cho cô em một bài học, đừng có mà khóc van xin.

Bàn tay thô bạo của tên đó kéo nó về phía tên yêu dâu xanh đó. Hắn dùng đôi môi bẩn thỉu, thô bạo lướt lên cổ nó… Nó vùng vẫy…vùng vẫy…

Và…

BỐP!!!!!!!!!!

Tất cả như im lặng… nó được thả, nó ngồi thụp xuống, ôm lấy khuôn mặt sắp
khóc của mình. Nó nghe thấy tiếng hắn, rõ ràng và vô cùng lạnh, khiến
người khác phải run sợ:

- LÀM GÌ THẾ HẢ? MÀY DÁM LÀM CHUYỆN ĐÓ VỚI HÔN THÊ CỦA TAO SAO? MUỐN MẤT LƯỠI À?????



LÀM GÌ THẾ HẢ? MÀY DÁM LÀM CHUYỆN ĐÓ VỚI HÔN THÊ CỦA TAO SAO? MUỐN MẤT LƯỠI À?????

Tên đó ngồi dưới đất, chỉ chỉ tay vào mặt hắn, khe lùi lại:

- Mày…mày…

- Mày cái gì mà mày… Đừng có để tao thấy mày một lần nữa thì không chỉ lưỡi
mà cái thân của mày cũng chẳng còn đâu, nghe rõ chưa?
CÚT!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tên đó lập tức chạy ra khỏi quán bar… Hắn tiến đến bên cạnh, bỗng nhiên trở nên dịu dàng hơn, ánh mắt tràn đầy tình cảm:

- EM không sao chứ?

Nó nhìn hắn mà đôi mắt đỏ hoe:

- Tôi…Tôi…Tôi… Gét cậu… Tất cả là tại cậu…

Nó đứng dậy, chạy ra khỏi quán bar đó. Hắn cũng đuổi theo nó. Ông Lam thấy nó chạy, lại còn khóc, liền kéo hắn lại, hỏi:

- Thiếu gia đa làm gì tiểu thư?

- Ông ở nguyên đây, khi nào tôi gọi điện thì đến đón tôi.

- Nhưng…

Hắn chạy một mạch theo nó… Nó chạy càng lúc càng nhanh, hắn cũng tăng tốc đuổi theo và cuối cùng cũng bắt kịp…

Hắn với tay kéo nó lại, nó khóc rồi. Hắn lấy tay lau nước mắt cho nó:

- Xin lỗi vì đã để em bị như vậy! Tại tôi!

- Cậu cút đi… huhu… cút ngay…

- Tôi xin lỗi… Tôi chỉ là quá đau khi sáng nay em nói tôi chẳng ra gì trước mặt Hoàng Minh thôi…

- Cậu là tên chết tiệt… Tôi đi tìm cậu chỉ là vì muốn xin lỗi, mà phải chiu
vào cái xó dành cho bọn ăn chơi, còn cái giọng ẽo ợt của của cô gái cạnh cậu? rồi xén nữa bị làm nhục…. Như thế vừa lòng cậu chứ gì? Hay lắm
phải không?

- Không… tôi không có ý đó…

Nó khóc òa
lên, nó dỗi như 1 đứa trẻ con, lúc ấy, nó bỗng thấy nó yếu đuối và muốn
nương tựa vô cùng. Hắn nắm chắc bờ vai nó, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của nó, giọng nói hắn vẫn mang dư vị của rượu nồng:

- Chúng ta về thôi… hôm nay có lẽ em đã mệt rồi!!

- BỎ TÔI RA ĐI…

Nó không chịu nghe, hắn lập tức bế phốc nó lên, nó vùng vẫy, hắn càng ôm
chặt nó, một tay thò vào túi lấy điện thoại gọi cho ông quản gia.

Ông Lam nhanh chóng lái xe tới chỗ hắn rồi hắn đặt nó xuống ghế trong xe ô tô rồi đóng cửa lại. Nó đập đập kính:

- Minh Vũ, tên đáng gét kia, cậu mở cửa cho tôi ngay, tôi muốn tự đi về mà!

Hắn ngồi kế cạnh nó, vì không muốn nó la, nên hắn xoay người, kề sát người nó, nó bỗng đỏ gắt, đôi mắt của nó cứ chảy nước mắt:

- Em mà không ngoan ngoãn, tôi “thịt” em ngay đấy. Biết không hả?

Nó bặm môi, im bặt đi. Hắn lại xoay người lại, ngồi ngay ngắn. Nó chỉ khẽ thút thít. Vậy mà hắn cũng nghe thấy, liếc nhìn nó:

- Em có thích thút thít không hả? trẻ con.

- Kệ tôi. Cậu là đồ đáng gét, hôm nay cậu quá đáng với tôi!

- Tại em đi tìm tôi mà!

- Cái gì chứ? Ai bảo cậu đến quán Bar làm gì? Lại còn ngồi cạnh gái… đi chết đi tên tiểu tử…

Hắn đưa mắt nhìn nó, lần này là cả cái đầu quay về phía nó ấy chứ:

- Sao? Ghen à? Cũng phải thôi, chồng đi Bar, ngồi cạnh gái đẹp, vợ ghen là đúng rồi!^^

Nó cầm tay hắn lên rồi cắn 1 nhát rất đau, hắn la lên, lúc ấy là nó nín hẳn luôn:

- Cho cậu chết, ăn nói lung tung.

- Cần đau đến thế không? Nhìn này, nha đầu chết tiệt. Hiện cả vết cắn, tím
lên rồi này… Cô ác nó vừa thôi! Làn da này tôi phải giữ lắm đấy, sao cô
dám hả?????

- Cho chừa cái thói ăn nói láo nhé!

Hắn lấy tay cốc mạnh vào đầu nó, nó kêu oai oái:

- Hừ. Nha đầu thối, nhớ đấy. Cô còn nợ tôi 1 lời xin lỗi vì thái độ thái quá, làm nhục tôi trước mặt Hoàng Minh đấy. XIn lỗi đi.

Nó nhìn hắn, thở dài, nó nghĩ: “sao nước mắt của nó lại không tuôn ra cơ chứ? Chúng nó cũng biết sợ hắn sao?”

Lúc về nhà, hắn hỏi han nó:

- Lúc nãy không bị tên đó làm càn ở đâu chứ?

- Không…

Hắn chạm khẽ vào cằm nó, giương lên nhìn, hết nhìn mặt nó rồi lại nhìn phía dưới cổ. Hắn đưa sát khuôn mặt mình kề cổ nó, nó giật mình:

- Cậu làm gì vậy?

- Mùi rượu… Vào đây…

Rồii hắn lôi nó vào trong nhà, lấy chanh thoa lên cổ nó rồi lấy khăn mặt lau đi. Lông mày nó giật giật:

- Thế là sao?

-

Vẫn còn mùi rượu bám lên cổ của cô đó! Chẳng phải, tên đó đã đưa cái miệg thối vào làn da xinh đẹp này sao?

- À…à…

- Được rồi, hôm nay ngủ nhà tôi đi!

- Không, tôi phải về, tôi còn chưa ăn tối cơ mà? Bụng reo nãy giờ đấy, cậu không nghe thấy à?

- Không…. Vậy tôi đưa cô đi ăn!

- Giờ này còn ai bán nữa, tôi về nhà ăn mì tôm là được!

- Mì tôm nóng lắm, mọc mụn trên mặt thì mất cả vẻ đấy, không sợ à?

- Sợ??? ăn được là tốt rồi nhé! Tạm biệt!

Rồi nó đii thẳng ra ngoài cửa, vừa kịp nghe hắn nói vọng lại:

- Tôi đưa cô về????

- Không. Tôi tự có chân đi. Ok?

Và sau đó là tiếng im lặng đáp trả. Nó thủng thẳng phi xe đạp về nhà thật nhanh để xơ