The Soda Pop
Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324090

Bình chọn: 8.5.00/10/409 lượt.

ớp mà chơi? Hôm nay là ngày “Giao hữu bạn bè” mà?

- Em muốn đi dạo 1 chút thôi! Sao anh lại lạc lõng đến đây thế?

- Anh đi vô tình đi ngang qua, thấy em với Vũ đang đứng đây, nên anh gọi cho em!

- Haha… Anh đã nhìn

thấy….

Mặt nó đỏ ửng. Nó xấu hổ với anh, anh se không nghĩ là nó có thể bạo gan làm như thế. Anh cười:

- Không, anh không thấy gì! Các em vừa làm gì sao?

Nó bật cười:

- Ha ha…đâu có gì đâu anh!!!! Bọn em không làm gì hết!!!

Hắn từ nãy đứng ở giữa mặt mày xa xầm, tức giận, lập tức giơ nắm đấm về
phía Hoàng Minh, rất đau. Anh liền ngã xuống nền đất. Nó hốt hoảng, nó
nhìn anh rồi nhìn hắn, đôi mắt nó đỏ hoe:

- Cậu làm gì vậy? Vũ? Sao lại đánh anh ấy?

Hắn im lặng không nói gì, đôi tay vẫn nắm chặt quả đấm.

Nó chạy vội đến cạnh anh, đỡ anh dậy, suýt xoa.

- Anh sao không? Đau không? Chảy máu rồi!

Anh bị đau nhưng vẫn cố cười để nó an tâm, rồi anh nhìn hắn:

- Sao cậu lại đánh anh?

Hắn cười nửa miệng, hắn đau lắm, hắn đau khi thấy nó cứ lon ton chạy sang phía Hoàng Minh, để hắn đứng 1 mình, lạnh lùng đạp:

- Anh tự làm gì tự biết.

Nó nhìn hắn, giờ nó nhìn hắn với ánh mắt gì đây? Căm gét sao??? Nó quát:

- Cậu vừa phải thôi. Cậu đánh người ta như thế à? Người ta lại là anh lớp
trên, cậu tuwỏng mình to chức trong trường là có thể làm gì thì làm sao? Anh Minh còn hơn chức của cậu đấy, đồ cà chớn. Cậu lợi dụng hôn tôi
ngay giữa bàn dân 2 lớp, giờ lại gây sự với anh Minh, đầu óc cậu hôm nay để đi đâu thế hả? Cậu biến đi cho tôi. BIẾN ĐI… CẬU LÀ ĐỒ TỒI…

Càng về cuối, nó càng hét to hơn, nó tức hắn lắm, hắn thật vô duyên mà.

Ngay lập tức, hắn quay lưng bước đi mà không nói lời nào.

Sao chứ? Coi hắn là gì đây? Người thừa sao? Nó thấy Hoàng Minh là cười típ
mắt, còn với hắn thì lúc nào cũng chửi rủa, chọc tức hắn. Thấy Hoàng
Minh là nói nói nhẹ nhàng, thân mật, còn với hắn thì sao? lúc nào cũng
mắng mỏ, gắt gỏng, giữ khoảng cách với hắn. Bây giờ thì làm ngơ hắn, làm như hắn không tồn tại trong cuộc hội thoại của nó, chửi thậm tệ vào mặt hắn trước anh ta, nó thấy vui lắm sao??? Nó thật quá đáng. Nó đuổi
thẳng thừng hắn, nó nói hắn là Đồ Khốn, nó có biết là trái tim hắn đang
đau đến thế nào không? Thật sự là hắn yêu nó nhiều, sau cái lần biết nó
là hôn thê của hắn, hắn đã biết trái tim mình yêu nó, vậy mà giờ, hắn
làm bao nhiêu điều như thế, bao nhiêu điều bất ngờ như thế, trước kia,
còn cứu nó thoát chết 2 lần, vậy mà không làm trái tim nó rung độg một
tí nào sao???

Không lẽ…

Những thứ đó vẫn chưa đủ???

Để trái tim nó phải rơi lệ vì hắn???

Nó đỡ anh Minh nhưng đôi mắt vẫn nhìn bóng dáng hắn đi khuất. Nhưng rồi, hình ảnh của hắn cũng mờ dần,thay vào đó, nó đỡ anh Minh và lau vết máu khóe môi anh.

- Anh không sao chứ? Thật sự không?

- Ừ. Không sao. Vũ là như vậy, anh có thể thông cảm cho cậu ấy!

- Cậu ấy đánh anh đau như thế, cậu ta không xin lỗi lại còn mặt nhăn nhó bỏ đi. Đáng gét mà!

Anh xoa đầu nó, cười:

- Em mắng cậu ấy thậm tệ như thế, cậu ấy sẽ giận đấy, em mau đi xin lỗi cậu ấy đi!

Nó ngớ người nhìn anh, rồi lại cặm cụi lau vết máu:

- Em thấy mình mắng cậu ta như thế không sai!

- Em sai!

Anh nhìn thẳng nó, nói chắc nịch. Nó ngừng ngay mọi hoạt động, đôi mắt tròn vo nhìn anh:

- Tại sao chứ?

- Cậu ấy thích em như thế, em mắng cậu ấy, em đâu biết, cậu ấy sẽ đau đớn thế nào đâu? Cậu ấy từ hồi lớp 8, đã cô đơn một mình, nhờ ông quản gia Lam
chăm sóc mới lớn đến bây giờ, cậu ấy dễ tổn thương. Chúng ta lúc ấy cũng hơi quá, anh cũng hơi quá, hỏi thăm em mà không hỏi thăm Vũ, cậu ta gen với anh là phải, đánh anh là phải!

Nó bĩu môi:

- Em không tin!

- EM hãy nghe anh, đi xin lỗi cậu ta đi, anh cũng se xin lỗi Vũ!

Nó thấy anh quan tâm hắn kinh, nó liếc xéo anh:

- Được rồi, em sẽ xin lỗi, em xin lỗi rồi thì anh đừng xin lỗi cậu ta, cậu ta đánh anh cơ mà! Cái này cậu ta sai nhé?

- Được, được…

Anh cười dịu dàng với nó. Nó cũng cười đáp lại anh.

Nó đạp xe một mình trên hồ Gươm, nó nghĩ lại sáng hôm nay, nó thấy đau đầu kinh, một mớ lộn xộn. Nhớ đến cái mặt của hắn mà nó muốn táng cho hắn
một quả, cái mặt đó là cái mặt giận, giận gì chứ? Bây giờ, nó đang suy
nghĩ xem có nên đến xin lỗi hắn hay không. Nó cũng chẳng muốn đi, thật
mất mặt. Học sinh ưu tú như nó mà lép vế trước 1 anh chàng Hot Boy nổi
tiếng học hành không đâu vào đâu sao? Nó chẳng cam tâm tý nào.

Nghĩ thế nào mà nó vẫn đạp xe đi thẳng đến nhà hắn…

Gọi cửa…

Ông quản gia Lam ra nghênh đón nó, ông mỉm cười:

- Chào tiểu thư, lâu quá không thấy tiểu thư ghé nhà thiếu gia chơi?!

Nó dắt xe đạp vào trong, cười:

- Tôi bận học nên chẳng đến đc, với lại, hết hạn làm ô sin cho cậu ta rồi nên cũng chẳng còn lưu luyến gì mà đến chơi!

-

Nhưng ít ra, tiểu thư với thiếu gia cũng là một đôi có hôn ước, và sẽ lấy nhau về sau mà?

- Tôi không thích chuyện đó đâu ông Lam! Minh Vũ có nhà không vậy?

- Thiếu gia không có nhà, thưa tiểu thư!

Nó ngạc nhiên, hắn không có nhà sao? hơn 6h rồi mà lại la cà đi chơi sao?
sắp thi đến nơi rồi mà vẫn còn lêu lổng được. Nó nghiêng đầu hỏi ông
Lam:

- Thiếu gia nhà ông định không ăn cơm tối