Tiếng Gọi Trong Mơ

Tiếng Gọi Trong Mơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323113

Bình chọn: 7.5.00/10/311 lượt.

là ví dụ của má. .... Song Thiên Băng nhún vai ra vẻ bất cần.

– Ví dụ thật hay giả con cũng không quan tâm. Điều con cần bây giờ là má cho con tiền để chuộc cái xe Dream về.

Đòi hỏi này làm bà Nhàn sửng sốt:

– Chiếc xe Dream sao phải dùng tiền chuộc? Bộ con vừa gây tai nạn gì hay sao?

Gương mặt Thiên Băng bây giờ mới lộ ra vẻ thiểu não:

– Vâng, con vừa quẹt phải một người đã khiến họ bị thương, họ đang giữ chiếc xe và bắt con phải bồi thường.

Bà Nhàn đặt một ngón tay lên ngực như để trấn an mình:

– Mô Phật ... Con vẫn còn nguyên vẹn như vầy là phước đức nhà mình rồi.

Chiếc xe cũng không hề hấn gì chứ con?

– Dạ, không sao cả má ạ. Má chỉ cho con 5 triệu là con đem chiếc xe về liền.

Thiên Băng vừa dứt lời thì bà Nhàn đã thảng thốt kêu lên:

– Những năm triệu lận ư? Chỉ va chạm nhẹ sao người ta đòi nhiều tiền quá vậy? Con có nghe lầm không con?

Thiên Băng phụng phịu với bà Nhàn:

– Chắc má tưởng con nghe lầm năm triệu với năm trăm ngàn à. Hổng dám đâu
... họ còn hẹn nội trong ngày hôm nay không đem tiền đến họ sẽ đem chiếc xe cho cảnh sát giao thông xử lý. Má ... chắc má không muốn con bị
phiền hà lôi thôi chứ.

Ba Nhàn ngồi thừ ra hỏi ý kiến Trường:

– Theo cháu ... chuyện này là thế nào?

Tuy lòng không muốn xen vào chuyện của Thiên Băng nhưng Trường cũng không thể để bà Nhàn bị hố. Anh ngăn cản:

– Năm triệu bạc chẳng dễ gì làm ra được. Nếu Thiên Băng thật sự gây tai
nạn cho người khác thì bác hãy đến tận nơi xem xét rồi hãy tính tới
chuyện bồi hoàn sau. Cháu nghĩ mình có trách nhiệm thì họ cũng không làm khó.

Vừa nghe thấy vậy Thiên Băng liền trừng mắt với anh mà không hề vị nể:

– Anh biết gì mà bày đặt góp ý. Chẳng hiểu sao anh cứ thích xía vô chuyện của tôi.

Chất nóng trong người Trường bỗng bừng lên. Anh to tiếng lại với Thiên Băng:

– Cô mới là kẻ dở hơi không chịu nhận ra điều sai trái. Nếu cô không có chuyện thì tôi đâu có tốn công quan tâm tới.

Thiên Băng hất mặt lên:

– Ai mượn. Anh không cần phải vậy.

– Thiên Băng. Con không được hỗn với anh Trường như vậy. Má nói cho con biết tương lai con sẽ phải phục tùng nó.

Nghe mẹ chận đứng mình bằng câu nói ấy, Thiên Băng ngúng nguẩy xoay tròn
người rồi khựng lại trước mặt Trường vừa châm biếm vừa khiêu khích anh:

– Không đời nào đâu má ơi! Ảnh là cái quái gì mà con phải tôn trọng, phục tùng? Chẳng qua ảnh chỉ là người ở đậu nhà mình để theo học đại học,
làm sao với quàng tay kết thân với con được.

– Thiên Băng!

Bà Nhàn đã giơ tay lên toan đánh con, nhưng rồi từ từ bà phải hạ xuống.

– Con mà nói với thằng Trường như vậy là má sẽ không tha đâu.

Thiên Băng chẳng hề tỏ ra sợ mẹ một chút nào.

– Má đánh con thì sẽ bị đau tay và đau cả ruột nữa.

Bà Nhàn nhìn con gái rồi lắc đầu:

– Thiệt là hết biết với mày rồi. Nhưng thằng Trường có làm mất lòng gì con đâu hả Thiên Băng?

Thiên Băng khoanh tay mặt lạnh như nước đá:

– Vâng, ảnh không hề làm gì con cả, ảnh chỉ biến con thành mọt sách để gặm nhấm chữ nghĩa mà con chẳng thể nào nuốt trôi.

– Như thế là nó muốn tốt cho con đấy, Thiên Băng.

– Nhưng con không muốn cái tốt của ảnh.

– Vậy bây giờ con muốn điều gì nào?

Được mẹ hỏi, Thiên Băng hớn hở xòe bàn tay:

– Con chỉ muốn má cho con năm triệu đi chuộc xe về mà thôi.

Bà Nhàn lo âu nói:

– Má sẽ đi với con.

Thiên Băng giãy nảy lên:

– Không cần đâu. Má cứ đưa cho con tiền là được rồi.

Bà Nhàn chợt cảnh giác với con gái:

– Đâu có được. Má sẽ không yên tâm khi giao cho con số tiền lớn như thế đâu.

Thiên Băng bĩu dài môi:

– Năm triệu mà lớn ư? Con đã từng cầm lái chiếc Dream mấy chục triệu, chẳng lẽ nó không lớn hơn năm triệu hay sao?

– Nhưng má muốn có vài lời an ủi nạn nhân.

– Ôi, cần gì má phải an ủi họ cho phí lời. Họ cũng đâu phải người tốt.

Lời Thiên Băng làm bà Nhàn thắc mắc:

– Sao con biết họ không tốt?

– Thì ... thì nếu tốt họ chẳng đòi bồi thường năm triệu đồng khi vết ngã chẳng đáng gì.

Vốn thương con nên bác Nhàn đã nhẹ dạ bằng lòng:

– Thôi được rồi. Đền quách cho họ đi rồi đem xe về trình diện má. Chìa khóa đây con lên lầu mà lấy tiền.

Chộp xâu chìa khóa mà bà Nhàn vừa thảy ra, Thiên Băng mừng rỡ phóng tuốt lên lầu không kịp cám ơn mẹ. Thấy vậy, bà Nhàn buột miệng mắng:

– Con gái lớn rồi mà không ý tứ gì hết. Lần này tôi tha, lần sau tôi sẽ đánh đòn cô đấy!

Rồi quay sang Trường đang ngồi lặng thinh ở đó, bà xoa dịu cơn đau tự ái của anh:

– Cháu đừng buồn con Thiên Băng làm chi. Tuy đã bước sang tuổi mười tám nhưng nó còn con nít lắm.

Biết thân phận nên Trường đáp khẽ khàng:

– Cháu không dám buồn đâu bác à, vì thật sự cháu đã nhờ vả v


The Soda Pop