
cố hách dịch cũng ko phải là đối thủ của tôi, muốn trách thì nên trách chính bản thân cô
ta đã rèn giũa cho tôi, làm tôi biết thế nào là đau đến tận xương tủy,
thế nào là cảm giác bị xỉ nhục, phải quỵ lụy và khom đầu dưới chân người khác
-Sao...sao cậu lại...ở đây?_Lùi về phía sau 2, 3 bước cố thủ, Trương Tịnh Nhu đưa tay chỉ về phía tôi, hỏi một câu thật ngu ngốc
-Vì não tôi có nơron, còn não cậu có bã đậu_Nhắm mắt cười toe thân
thiện, tôi trả lời hàm ý, mặc cho cô ta hiểu hay ko thì tùy bởi đơn
giản, tôi ko quan tâm, chỉ cần thấy cô ta giận điên ruột lên đã đủ khiến lòng tôi hả hê rôi_Thầy, nếu khi nào bạn đây có nhã hứng đến thăm 10C8
bọn em xin cứ nói, em...tình nguyện làm hướng dẫn viên giới thiệu những
thiên tài...cho bạn ấy chiêm ngưỡng
-Cậu...học 10C8_Rùng mình, Trương Tịnh Nhu trợn mắt nhìn tôi khó tin,
đồng thời giữ chặt tay tôi lại khi thấy tôi đang định rời đi
-Tất nhiên, nơi mà cậu gọi là bẩn thỉu và hôi thối đó_Nhún vai ra vẻ đó
là điều hiển nhiên, tôi gỡ đôi tay lạnh cóng của Trương Tịnh Nhu, tiếp
lời_có cả tôi và Lâm Khải Phong
Nắm chặt tay thành 2 đấm to, tôi cố giữ cơn run rẩy đang chế ngự ở trong lòng. Sợ? Tôi ko sợ, chỉ là việc nhìn thấy lại chính mình trước đây,
thông qua cô nàng đó khiến tôi cảm thấy khó chịu. Con người, tham vọng
lớn nhất của họ, chính là trong trời đất rộng lớn này, người như mình
chỉ có 1 mà thôi, tôi cũng vậy, cũng muốn cái phiên bản hèn nhát đó chỉ
có một, bởi lẽ, nó cũng là con người thật của tôi, ko lại là công cụ giả tạo, chút tình cảm đối với nó ko phải là ko có. Nhưng thôi, giờ con
người tôi đã đổi khác, ko cần bần tâm đến thứ đã bỏ đi trong quá khứ,
việc tôi cần phải làm bây giờ là chờ đợi. Với cách khích tướng Trương
Tịnh Nhu ban nãy, một là, tôi sẽ tạm biệt Lâm Khải Phong sau ngày hôm
nay, hai là đón tiếp thêm một du học sinh mới, đường nào cũng có một
phần lợi cho tôi. Người túc trí đa mưu phải như vầy mới đáng sống.
-Cái...cái gì đây?_Đưa mặt thật sát vào vật thể lạ đen thù lù nằm chễm chệ trên
một cái đĩa to khủng ở mặt bàn, Lăng Tử Thần thoáng sựng người, nghĩ
ngợi vài giây rồi nhìn về bộ dạng tả tơi cùng khuôn mặt bám đầy nhọ nồi
loang lỗ của tôi, ấp a ấp úng hỏi
-Hình như đây là thể xác của con gà xui xẻo cậu mới vác về_Chạm nhẹ tay, Hàn Gia Minh cảm nhận lớp mỡ trơn trẻo ít ỏi còn sót lại trên vật thể
lạ đáng nghi, xoa xoa cái cằm trơn nhẵn ko có lấy một sợi râu của mình,
tỏ vẻ thám tử rồi phỏng đoán
-Cậu đã làm gì với nó thế hả?_Ko rời mặt khỏi tôi, Lăng Tử Thần tra
khảo, cũng phải thôi, gà là do hắn khó khăn lắm mới bỏ tiền ra mua, ấy
vậy, tôi ko những ko làm một bữa mồi thật thịnh soạn, lại còn đi châm
lửa thiêu rụi nó, ko tức mới lạ
-Ai biết! Tại mấy người kêu tôi nấu thì tôi nấu thôi_Ko tỏ ra chút ăn
năn để được hưởng chút khoan hồng, tôi cãi lí. Mà việc này vốn do họ tự
gây ra, đâu phải tôi. Lúc Lăng Tử Thần đưa con gà bị cột chặt hai chân
về phía tôi là tôi đã cảnh báo rồi, đã phản đối rằng mình hoàn toàn ko
có khiếu nấu ăn, vả lại cũng ko biết làm thịt gà, vậy mà hắn vẫn gan lì
giao trứng vào tay ác. Giờ xảy ra họa lại đem đổ hết lên đầu tôi, ko cãi thì sao củng cố được sự minh bạch của bản thân chứ
-Nếu đã thế thì chị cũng cẩn thận một chút, chị cắt phăng cái đầu nó cho vào thùng rác vì ko biết chọc tiết, bọn này đã cho qua, chị ko biết nhổ lông nó, đây cũng xắn tay vào làm, vậy mà mỗi cái chuyện cỏn con như
luộc gà chị cũng ko làm được thì em bó tay. Bái phục, bái phục_Lạy tôi
ba bốn lạy như vái người chết, Hàn Gia Minh hai tay chống nạnh, hai chân đi đi lại lại trách móc khiến tôi nổi cơn tam bành muốn nện chiếc dép
đang mang dưới chân vào mặt nó, cũng may tôi đã ko làm thế, bởi lẽ nơi
tôi đang ở ko phải nhà mình, nếu lỡ gây ra thêm chuyện gì, dám chắc sẽ
bị xách cổ quẳng ra ngoài như con chó hư cho coi.
-Nói nhiều quá! Ai bảo khi không tự dưng mua gà về làm gì? Có phải ăn dỗ đâu, bày đặt, lớn tiếng trách người khác thì được gì, có giỏi sao ko
làm hết luôn đi_Hếch mặt sang hướng khác, tôi giận dỗi, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy oan cho mình. Đường đường là đại tiểu thư họ Hàn lại phải đi
khom lưng luộc thịt gà, tôi còn chưa kêu ca, đâu đến lượt thằng em song
sinh lên tiếng chứ
-Được rôi!_Lặng thin một hồi nhìn chị em tôi khẩu chiến đã đời, Lăng Tử
Thần trong vai chủ nhà lên tiếng, ép bầu ko khí từ inh ỏi chuyển sang
lặng như tờ_Vấn đề của chúng ta giờ là tìm cách làm no bụng cái đã,
chuyện con gà sẽ xử trí sau
-Sao thế được, ko nói bây giờ thì thể nào sau này chị ta cũng giả lơ ko
biết cho xem_Hàn Gia Minh vạch áo cho người ta xem lưng, dám cả gan tiết lộ bí mật của chị nó cho người ngoài, đúng là kẻ bán nước cầu vinh. Khi nào mẹ về, nhất định phải tố cáo tội trạng của nó cho mẹ xử trí mới
được. Trẻ con ko uốn nắn từ từ, mai này lớn lên sẽ gây họa cho xã hội
-Gì chứ? Đừng suy bụng ta ra bụng người nhá
-Chị thì tốt đẹp à? Đồ mặt dày....!@#$%^&*!@#$%^&*
-Được rồi! Hai người điếc à? Nói nữa tôi