Disneyland 1972 Love the old s
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211733

Bình chọn: 7.00/10/1173 lượt.

chưa kể có khi lòng hảo tâm của bọn chúng nổi gió, khùng khùng trích
tạm quỹ lớp mua quà cáp đến thăm tôi cũng nên_Bạn Tử Di do ăn quá nhiều
đồ ăn ko rõ xuất xứ nên giờ cần phải giải quyết những vật chất thừa thãi có nguy cơ bị ôi thiu trong dạ dày, mong thầy cho bạn ấy khoảng 5 phút
thanh lí chuyện riêng tư đời thường

"Ế! Thằng cha này..." Ngước nhìn Lăng Tử Thần bằng cặp mắt to tròn sắp
rơi ra ngoài, tôi thiếu điều cằm rớt chạm đất vì quá sốc, ko biết trong
đầu hắn chứa gì mà lại đi oang oang cái chuyện cực kì tế nhị đó cho bọn
quỷ siêng suy diễn lung tung 10C8 này chứ. Hắn ko có não hay cố tình nói to để tôi bị bẽ mặt đây hả? Tiếc gì cái công ns nhỏ với ổng mà phải
thật tình khai bao cho dân tình cùng nghe thế chứ.

-Tử Di, em đi đi, trước khi quá muộn_Ông thầy nín cười nhìn tôi như thể
"thầy hiểu nỗi khổ của em" rồi ôn tồn nhắc nhở, thật tâm cho tôi ra đi
mà ko làm càn hỏi han gì thêm nữa. Giá ổng bảo tôi nín nhịn đến cuối
tiết thì tôi còn biết ơn ổng, đỡ xấu hổ với bạn bè, đằng này lại cùng
một ruột với oan gia họ Lăng đáng ghét, bày chuyện *** hại người lành.
Chắc chắn ổng biết tỏng tôi giả vờ nên nhân cơ hội mượn việc chung trả
thù cá nhân chứ gì, đi thì đi, dù sao trong 5 phút đó tôi vẫn có thể
xuống cănteen mua một chút đồ ăn vặt nhét bụng, đầu óc sẽ tỉnh táo hơn
để bàn kế hoạch đổi cổ 2 tên đó khỏi lãnh địa

Đứng dậy trong tư thế ngẩng cao đầu, tôi trịnh trọng đi ra khỏi lớp với
dáng đi cực chuẩn có thể sánh với siêu mẫu, ko quên đưa mắt lườm nguýt
vài tên dám cười khúc khích chế nhạo tôi, kèm theo nỗi ô nhục trong
người nổi lên như cồn, tôi sẽ nhớ ngày hôm nay, trí nhớ tôi rất tốt đấy.

***

Ôm một bọc hàng quà hí hửng ra khỏi cănteen, tôi nhìn ngang nhìn dọc
cảnh giác, cẩn thận cất hết chiến lợi phẩm vào tủ đồ của mình rồi tung
tăng trở lại lớp, đầu óc ko thôi liên tưởng đến cái cảnh hàng trăm kẻ
quỳ rạp dưới chân cầu xin tôi mở lòng từ bi xì cho chúng ít đồ ăn khi
cănteen rơi vào khủng hoảng hàng hóa, sạch nhãn thức ăn, mà cười khẩy
một cái, nhưng tiếc là chuyện đó chưa bao giờ xảy ra với ngôi trường
dành cho giới thượng lưu này. Nếu thế chiến thứ 3 bùng nổ thì còn có thể xảy ra được

Rảo bước trên hành lang trải dài đến tận cửa lớp, tôi đưa nhãn thần nhìn đồng hồ rồi hít nốt chỗ ko khí trong lành bên ngoài lần cuối, chuẩn bị
điệu bộ nhún nhường và hàng tá lí do nếu bị chặn đường hỏi tại sao lại
về trễ.

-Lâm Khải Phong, ý em là du học sinh mới về từ Niu Dilân?_Một giọng nói
vang lên khá to ở chỗ khúc quẹo, nếu là chuyện tầm phào tôi sẽ ko quan
tâm làm gì, nhưng vừa nghe đến tên người đó, bản thân lại ko thể ko tự
làm theo ý mình, nín thở nghe tiếp

-Đúng vậy! Em muốn biết cậu ấy học lớp nào?_Một giọng nói trong veo dù
đi hàng ngàn cây số tôi cũng có thể nhận ra chủ nhân của nó là ai tiếp
lời, cái bản tính xấc xược tiểu thư con nhà giàu vẫn luôn đậm chất trong những âm thanh phát ra từ cô ta. 1 năm, chẳng thay đổi gì cả

-Em hỏi để làm gì thế?_Ông thầy có vẻ thắc mắc nhưng nếu tò mò thêm nữa, chắc hẳn ổng sẽ gặp phiền phức cho coi, thế lực họ Trương cũng ko nhỏ
đâu

-Thầy ko cần biết, chỉ cần nói cho em cậu ấy đang học ở đâu là được

-À..._Tiếng những trang giấy cứa vào nhau vang lên_10...C...8

-Ban C? Sao cậu ấy lại học ở cái ban toàn lũ dân thường bẩn thỉu hôi
thối đó chứ?_Chua chát chê bai, cô nàng kia kinh ngạc, cũng phải thôi,
đến tôi còn ko hiểu nổi tại sao thì người có đầu óc tầm thường như cô ta sao hiểu được. Hôi thối, bẩn thỉu cơ đấy, lâu rồi ko gặp, cô ta càng
ngày càng đanh đá và kênh kiệu hơn thì phải, nghĩ mà bất hạnh cho Lâm
Khải Phong, vừa đá được tôi lại giẫm phải con nhỏ ko kém cạnh kia

Lấy tay chùi mấy vụn bánh còn vương trên khóe miệng, tôi nghĩ đã đến lúc nhân vật chính của câu chuyện này nên xuất hiện và cho cô ta một ân huệ được biết người yêu của mình đang học với ai. Chắc chắn sẽ có kịch hay
để xem

-Thầy!_Nhẹ nhàng, trầm ấm và hơi khàn, tôi cất giọng gọi với ông thầy
trẻ đang đổ mồ hôi hột vì vị tiểu thư họ Trương kia, cái mặt nạ học sinh gương mẫu từng được thầy hiệu trưởng khen ngợi là một trong năm học
sinh có điểm đầu vào cao nhất được tôi vận dụng khai thác triệt để và
thành công mĩ mãn_Thầy đang làm gì thế ạ?

-Ồ, Tử Di đấy à?_Ông thầy trẻ lấy khăn lau vầng trán rám nắng cười xã
giao, trông cái bộ dạng thê thảm chẳng còn gì gọi là trang nhã lịch
thiệp luôn mấy thầy cô trong trường tâm tắt khen ngợi của ổng mà tội,
chắc hôm nay ổng bước ra cửa bằng chân trái đây mà

-Em đang chuẩn bị về lớp thì nghe giọng thầy và âm thanh hơn loa đài
trường ta của bạn đây nên nán lại xem có vụ ẩu đả nào ko? Hình như thầy
đang gặp rắc rối thì phải?_Đảo mắt nhìn bộ mặt trắng bạch pha trộn sự
kinh hãi như đi đường phải ma của Trương Tịnh Nhu, tôi nở nụ cười "hoa
ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh" của mình cho cô ta xem, hết sức mỉa
mai trong từng câu nói. Cái khoản đá đểu nhau này tôi vốn là cao thủ,
người chỉ biết đến nhung lụa như Trương Tịnh Nhu dù có