
ỏ vẻ tiếc thay cho anh mình_Gia Băng dù không nói
nhưng nhìn cái mặt nó cũng biết nó yêu Tử Thần sâu đậm nhường nào, anh
hoàn toàn không có cơ hội.
-Vậy sao còn muốn anh tỏ tình?
-Vì em không nghĩ, anh là người sẽ chịu yên phận như thế!_Vuốt cái mũi cao
một cái, Kì Như cười giả nai_Với người như anh, không giành được thì
cũng sẽ không để cho người ta sống chiếm được.
-Em nghĩ anh sẽ phá họ sao?_Kì Thiên cũng cười xuỳt, vuốt vuốt đầu Kì Như đầy yêu chiều.
-Em không là em gái ruột của anh thì cũng là em họ chung máu mủ đấy nhá! Anh nghĩ gì chẳng lẽ em gái đây lại không biết.
-Em sẽ giúp anh?_Kì Thiên xử tiếp 1 viên sôcôla, dịu dàng hỏi, chất giọng vương chút kinh ngạc.
-Tất nhiên, em là em gái anh mà.
-Vậy....mong em sẽ làm tốt, anh nhất định sẽ trả thù lao cho em xứng đáng, đồng minh hai ạ.
***
-Anh Tử Thần, xin anh hãy nhận nó_Đập vào mắt Gia Băng ngay giây phút đầu
tiên đặt chân vào cửa club trong cái ngày trọng đại nhất của các cặp
tình nhân là hình ảnh của một cô nhóc dáng người nhỏ nhắn, mái tóc xoăn
xõa dài tuyệt đẹp bao lấy khuôn mặt thiên thần. Cô nhóc e dè chìa về
trước mặt người con trai mình thầm mến một túi quà nhỏ, nhỏ giọng nói,
đôi mắt long lanh mê hồn thi thoảng lại liếc nhìn biểu hiện của con
người trước mắt.
-Ầy! Kìa! Kìa, người ta hành động ngay trước mắt ngươi rồi kìa, Gia
Băng_Đứng bên cạnh cô bạn dáng hóa thạch, chuẩn bị nứt vỡ choang choảng
cái miệng, Kì Như đặt tay lên vai Gia Băng, hình như sợ cô đui mù không
biết chuyện gì xảy ra liền hảo tâm nhắc nhở.
-Đây là dấu hiệu của một mùa valentin kịch tính đấy!_Minh Thy giọng âm trầm
giọng suy xét đồng thời vỗ vai Gia Băng, nhiệt tình cổ vũ_Cố lên bạn
đẹp, đừng nhụt chí, ta tin chắc sôcôla của ngươi sẽ để lại 'ấn tượng'
sâu đậm hơn cô nhóc kia nhiều.
Im lặng nhìn cô nhóc trước mặt mình, đôi mắt đen sâu của Tử Thần rất nhanh chóng bắn về phía Gia Băng, khóe môi tự dưng nở nụ cười nhẹ, cậu lãnh
đạm trả lời:
-Tôi không thích đồ ngọt.
Một câu trả lời thâm ý khiến cô nhóc kia sững người, đôi mắt ngấn nước như
sắp khóc trong khi Gia Băng hoàn toàn vỡ vụn thành cát.
Không thích đồ ngọt! Thế thì cô làm sôcôla cho cún ăn à? Sao không nói sớm chứ?
Tan học, thời khắc 'ngắc ngoải' của các cặp tình nhân đã đến, như dự tính
đã bàn trước của hai kẻ yêu đương chui lủi, Gia Băng khó khăn lắm mới
tách được mấy tên cận vệ len lén ra ngoài cổng trường, hồi hộp chờ đợi 'tình lang' của mình
Ôn nhu đưa đôi mắt ngập tràn yêu thương nhìn dáng dấp nhỏ bé trước mặt,
Tử Thần đưa tay vén mớ tóc mai không yên phận của Gia Băng, khoé môi cong lên nhẹ.
-Đi thôi! Tôi đưa cậu đến một chỗ.
-Tít!_Ngay khi Gia Băng toan gật đầu đồng ý, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên.
Cô nhanh chóng mở tin nhắn đế, là của Kì Như:
‘Hey! Bọn này xử lí được vài anh cận vệ của ngươi rồi còn *phần tin này còn thiếu *
Nghẽn mạng làm Gia Băng không tài nào có thể đọc tiếp phần sau của tin
nhắn. Nhưng cô không mấy quan tâm lắm, chỉ cần biết đám vệ sĩ nhỗ nhăng kia đã bị cho một nhát ‘K.O’ nằm bẹt dí không đi nổi là được rồi. Giờ
thì cô có thể ở cạnh ai đó mà không cần sợ hãi bất cứ điều gì nữa!
-Sao vậy?
-Không có gì! Chúng ta đi thôi_Gia Băng nhanh nhẹn đút điện thoại
vào trong túi. Cô quyết định rồi, hôm nay, cô nhất định sẽ nói điều
đó-điều mà cô đáng nhẽ nên nói từ lâu lắm rồi với người này. Mong
rằng, hôm nay không phải là ngày cuối cùng cô gặp cậu.
-Ừ!_Tử Thần dịu lòng gật đầu một cái, toan nắm lấy tay Gia Băng hoà vào dòng người như hội.
Thì bỗng, đằng xa có người nào đó đang gọi tên cô rất to, dường như đang hét thì đúng hơn.
Càng ngày âm thanh đó càng gần và càng rõ ràng từng câu, từng chữ một.
-Cô chủ! Cô không được đi!_Hai người con trai mặc đồng phục P&P co
chân chạy đập ngay vào mắt Gia Băng không thương tiếc cùng tiếng gọi
lạnh mang tính cảnh cáo gắt gao.
-Họ ….không phải họ…_Giật mình trợn mắt nhìn hai thân ảnh đằng xa
kia đang dần lộ rõ tướng tá, Gia Băng run rẩy bật thành tiếng,
luống cuống mò vào túi mở tin nhắn trong lúc cấp bách đã được
gửi tới.
‘Hey! Bọn này xử được vài anh cận vệ của ngươi rồi, còn 2 tên điển trai
suốt ngày kè kè ngươi thì bọn ta bó tay, đấu không lại. Ngươi tự xử
nghe!! Bảo trọng!”
Đọc xong cái tin nhắn đến muộn, Gia Băng giương mắt nhìn khoảng cách của mình và hai người kia đang được thu ngắn dần, thất kinh túm vội lấy
tay người bên cạnh vụt chạy vào trong đám đông nhộn nhịp.
Cắm đầu cắm cổ chạy một lúc đến bở hơi tai, Gia Băng kéo người kia vào con hẻm nhỏ trên đường rồi dừng lại, thở phì phò như muốn đem hết
không khí nhét vào trong cuống phổi.
-Xin lỗi! Cô có thể thả tay tôi ra được không?_Người bị Gia Băng nắm tay bỏ chạy nhìn bộ dạng thảm hại của cô đến no chán rồi mới lên tiếng,
tay kia không ngừng vuốt mái tóc đầy keo bóng nhoáng của mình mà than vãn_Co