XtGem Forum catalog
Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213351

Bình chọn: 7.00/10/1335 lượt.

dụ dỗ đến phát khóc, cô cố tỏ ra lệnh lùng nhất có thể_Ông kể
những điều đó thì được ích gì chứ? Muốn thuyết phục tôi ư?

-Đúng nhưng chưa chính xác!_Ông quản lí đưa tay quệt nước mắt, mũi có
phần nghẹt đi_Tôi ko chỉ muốn thuyết phục cô mà còn muốn cô hiểu cảm
giác của một kẻ vô dụng như tôi. Tôi biết nhưng luôn đứng nhìn vì tôi
chẳng thể có thứ gì có thể giúp được cho ngài ấy.

-Dù tôi đồng ý hay ko, mấy người vẫn lấy tủy của tôi, đúng chứ?_Gia Băng chất vấn bằng giọng điệu khinh miệt_Thế thì cần phải cầu xin tôi đồng ý làm gì? Hay ông sợ làm chuyện ác sẽ gặp báo ứng?

-Tôi biết cô khinh tôi, nhưng gì cũng được, mong cô hãy chấp nhận. Tôi ko muốn cậu chủ phải ăn năn, ray rứt cả đời.

-Nghe ông nói cứ như thể sau phẫu thuật tôi sẽ chết hoặc bị di chứng ấy nhỉ?_Nheo mắt săm soi, Gia Băng bông đùa.

-Gì? Ko...ko có chuyện đó đâu!_Nhưng nó lại làm cho ông quản lí bối rối, ông ta ấp úng bào chữa, nhưng càng nói càng tố cao thêm việc phẫu thuật sẽ có vấn đề_Tuyệt...tuyệt đối ko có...có chuyện đó.

-Tôi chỉ đùa thôi, ông đâu cần phản ứng mạnh như thế?_Gia Băng khó hiểu.

-Vâng, nhưng xin cô đừng đùa kiểu đó, ko tốt đâu_Ông quản lí chấm chấm
khăn tay lên đám mồ hôi vừa toát ra trên trán, khẽ thở dài nhẹ, lòng
cũng bớt loạn hẳn.

-Sao ko tốt! Chẳng nhẽ nói đùa câu nào thì câu đó thành sự thật hết ư?
Ông vui tính thật_Cong môi cười nửa miệng, Gia Băng ngồi xổm xuống gần
ông quản lí, chống tay lên đầu gối nghênh mặt chiếu tướng lên người ông
ta ko biết có ý đồ gì_Trừ phi đó là sự thật.

Như bị một con dao nhọn hoắc đâm nhanh vào tim, ông quản lí đứng hình,
mắt mở căng nhìn khoảng ko vô định trước mặt, trái tim đập thình thịch.
Khó khăn lắm, ông ta mới thoát khỏi trạng thái tê liệt ấy, khoé môi khô
khốc mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng ko thể thốt lên thành lời.

Thời gian trôi chậm lại, Gia Băng chán nản đứng dậy, khuôn mặt tuyệt đẹp của cô nghiêm lại, ko còn nét cười cợt hay khinh bỉ như trước. Cô chính thức suy nghĩ một cách nghiêm túc. Mà cũng chẳng cần phải suy nghĩ làm
gì, vốn dĩ từ đầu cô đã quyết định sẵn, chỉ là ko muốn để bọn họ ăn mừng sớm.

Tuy biết, nếu cứu Tử Ân, người gặp trở ngại sẽ là Tử Thần, song cô ko
phải kẻ máu lạnh, ko có tình người. Tử Ân cũng là người tốt, một người
giàu tình cảm nhưng khó bộc lộ, anh ko đáng để mất đi sự sống và cô tin
chắc, Tử Thần cũng sẽ vui vì quyết định này của cô.

-Tôi tình nguyện hiến tủy cho cậu chủ ông, ông yên tâm đi_Mỉm cười hiều
hệt y một thiên sứ lạc chốn phàm khiến ông quản lí vừa thoát khỏi cú đơ
thứ hai liền lãnh tiếp cú đơ thứ 3_Nhưng nói trước tôi sợ đau lắm đấy và tôi ko chắc đến lúc nằm trên bàn phẫu thuật sẽ ko gào đòi hủy đâu nhé.

-Thật ư?_Ông quản lí mừng vội, vẫn hỏi lần nữa cho chắc chắn_Thật là cô sẽ cứu cậu chủ?

-Đúng, nhưng tôi có điều kiện..._Đỡ ông quản lí đứng dậy, Gia Băng chậm rãi nói từng từ 1.

-Điều kiện?_Mặt ông quản lí lại tỏ ra lo lắng, lòng đoán già đoán non.

-Tôi muốn gặp nhị thiếu gia của ông, Lăng Tử Thần_Có chút đỏ mặt, Gia Băng cười thẹn_Tôi nhớ cậu ấy.

5 giờ chiều, nắng về muộn, loang lổ vài vệ đậm màu trên mặt đường kẻ viền bao quanh những vạt cỏ xanh thẫm.

-Này! Sao cậu chạy nhanh thế? Chờ tớ với chứ!_Một cậu nhóc với thân hình đồ sộ và chiều cao có giới hạn lạch bạch chạy theo đám trẻ trước mặt,
miệng thở hồng hộc.

-Tớ đâu ngốc, chờ để bị cậu bắt lại à?_Một cô bé với đầu tóc đuôi ngựa quay đầu ngoái lại, vẻ mặt đắc chí lắm.

-Bắt tớ nè!_Đám còn lại nháo nhào, chơi quên cả mệt mỏi.

Những tiếng cười của chúng như phá tan bầu ko khí vắng lặng, tẻ nhạt của trời chiều, làm nó nhộn nhịp, náo loạn cả lên. Tiếng cười của những cô
bé, cậu bé đang tụ tập quanh bãi đất trống dim mát sao trong trắng và
hồn nhiên đến thế...cứ như thể, chúng chẳng có mối bận tâm lớn hơn điều
đó.

Xa xa, cạnh lũ trẻ nghịch ngợm và hiếu động ấy, những bà mẹ trẻ, những
ông bố sau giờ tan sở đang mỉm cười tủm tỉm, họ nhìn những đứa con của
mình và trò chuyện...cứ như thể, họ chẳng có mối bận tâm nào ở trong
lòng.

Một bầu ko khí tràn ngập hạnh phúc và mĩ mãn. Ngay cả những ngọn gió vô
tình, chúng dường như bay chậm lại, trêu chọc một vài chiếc lá tàn úa
sắp lìa cành về cội hoặc tiễn luôn cho đỡ rườm rà, đêm ngày lắm mộng.
Ngay cả nắng muộn, cũng nán lại, nhảy múa một vũ điệu quen thuộc nào đó
giã biệt mọi vật rồi tan biến, như bong bóng, để lại chút dư âm dài.

Một thế giới yên bình quá, đẹp đẽ quá, nó làm kẻ nào đó đang ngắm nhìn qua khung cửa sổ phải ghen tị, căm phẫn.

Bật cười khinh giễu, Tử Thần kéo hai cánh cửa sổ đóng rầm lại, tiện tay
phủ rèm che, làm nguồn ánh sáng duy nhất trong căn phòng tắt phựt.

Bóng tối bao trùm xung quanh cậu, u ám, nặng nề và trỗn lẫn sự cô độc.

Tử Thần bóp chặt hai bàn tay vào nhau, cả cơ thể cậu như run lên khi cố
gắng kiềm chế khao khát được dập tắt đi tiếng cười trong trẻo kia, để
khiến những đứa trẻ n