Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213941

Bình chọn: 10.00/10/1394 lượt.

ờng đã tỉnh sau cơn mê dài
chừng mười mấy tiếng, nữ y tá tiến lại gần giường bệnh, nhẹ
đặt những ngón tay có đầu móng đỏ chót lả lơi chạm vào vùng
ngực quấn băng trắng có chút đỏ nhạt của máu rỉ ra, thì thầm lời đường mật:

-Còn đau ko cưng, cần xoa bóp ko?

-Thôi..._Tử Thần mở miệng toan từ chối thì lập tức bị ngón áp trỏ của nữ y tá chặn miệng.

-Sẽ chóng khỏi thôi, vết thương và cả vết rạn ở đây!_Đặt đầu
gối của chiếc chân dài kề cận thành giường lên chiếc đệm mỏng trắng, nữ y tá chồm người, đưa đôi môi đỏ hấp dẫn mấp máy,
phả mùi hương quyến rũ đê mê về người đang sững sờ chăm chăm
vào mình, bàn tay vừa áp lên miệng bệnh nhân khẽ luồn lách
đến lòng ngực bên trái, dí sát vào lớp áo sơ mi mỏng.

Đáp trả sự mời gọi tha thiết của nữ y tá rất biết chìu lòng nạn nhân bằng một nụ cười ấm áp pha chút thống khổ, Tử Thần đẩy nhẹ cô nàng ra:

-Đây là cách chị bỡn cợt đám ruồi nhặng chạy theo mình đấy
hả? Với họ, có lẽ chị thành công nhưng với em thì ko.

-Hừ, chán!_Trở lại tư thế bình thường, nữ y ta ngồi lên ghế
dành cho người nhà, phụng má chán nản_Sao em và Tử Ân giống
nhau thế ko biết, trên đời này, kẻ dám lạnh nhạt với chị chắc chỉ có hai đứa thôi.

-Vậy à?_Cười buồn ủy mị hiếm thấy, Tử Thần cụp mắt nhìn
một nơi vô định nào đó trên tấm chăn trắng đã ngả màu, lơ đãng thả hồn về nơi nào đó.

Nhận thấy rõ tâm trạng người đối diện, nữ y ta hối hận vì sự thẳng thắn của mình. Cô thở dài nhẹ, dù hối hận nhưng cô ko
thể cứ trước mặt đứa này lại coi đứa kia là ko khí được,
chúng đều là những đứa em trai ương ngạnh của cô:

-Hai đứa ko thể cử xử tốt với nhau được ư? Sao cứ phải ganh
ghét nhau thế chứ? Dẫu gì, Tử Ân cũng đâu còn sống được bao
lâu nữa đâu, em ko thể nhịn nó à?

-Anh ta ko sao chứ?_Phớt lờ lời khuyên nhủ của chị mình, Tử
Thần rọi mắt nhìn mặt lá xanh biếc óng ánh của cây cổ thụ
ngoài cửa sổ, lạnh lùng như chính cậu vẫn thế

-"Nhờ" vụ hôm qua của 2 đứa, Tử Ân khó sống nổi đến giáng sinh nếu ko được ghép tủy kịp thời. Song hiện giờ, trớ trêu sao
chỉ có em hợp tủy với nó_Nắm chặt lấy bàn tay hờ hững của
em mình, nữ y tá nhẹ rơi nước mắt_Giá như nó chịu chấp nhận
tủy của em thì nó đã ko phải sống mà đếm từng ngày, từng
giờ, từng phút như vậy.

-Anh ta ko như chị, chấp nhận người như em làm em mình đâu. Đối
với anh ta, em chỉ là đứa con hoang bị bỏ rơi của kẻ đã phá
hoại cuộc sống hạnh phúc, hoàn mĩ của anh ta. Làm sao anh ta
có thể để dòng máu mà anh ta cho là dơ bẩn chảy trong từng
mạch máu của mình chứ.

-Ừ, nó luôn là kẻ bướng bỉnh, em cũng vậy. Nhưng nói thế nào, chúng ta cũng là 1 gia đình_Ép chặt bàn tay trong nắm tay
mình, khó khăn lắm nữ y tá mới cười được 1 nụ cười hiền, ánh nhìn tha thiết cầu xin_Hứa với chị, nếu trên thế giới này ko
có ai mang loại tủy hợp với nó, nhất định, em phải cứu nó,
được chứ?

-Chị yên tâm đi, với thế lực Lăng Gia hiện nay, lùng sục khắp
thế giới loại tủy giống anh ta là chuyện dễ dàng thui..._Vẫn
đưa mắt ra ngoài kia, Tử Thần như ko muốn để lòng mình yếu mềm bởi khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt ấy nhưng ko phải lòng cậu
nguội lạnh như đá.

-Tử Thần...

-Nhưng nếu cần thiết, em sẽ mở lòng trắc ẩn một chút_Quay mặt lại nhìn cô chị cùng cha khác mẹ-cũng là người để sự tồn
tại của cậu trong lòng, Tử Thần cười tinh nghịch. Tim, đã vơi
đi chút buồn_Ko phải vì nể chị mà là vì em ko muốn tận mắt
chứng kiến người thân mình ra đi mà ko thể làm gì để cứu vãn.

Ngớ người 1 lúc, nữ y tá đứng dậy, xúc động ôm chầm lấy
người em trai của mình, đôi mi khép hờ trĩu buồn và ray rứt:

-Tử Thần, chị muốn thay mặt mẹ xin lỗi em về vụ tai nạn mấy
năm trước và cũng xin thay mặt Tử Ân cảm ơn em. Nên nhớ rằng,
sau này, nếu em gặp bất cứ trở ngại nào, hãy đến tìm chị,
chị sẽ hết sức giúp đỡ em.

-Biết rồi!_ Gỡ nhẹ cô nàng mít ướt ra khỏi người, Tử Thần
suýt nôn vì nhìn thấy bộ dạng lấm lem nước mắt nước mũi, son
phấn nhoè loang lỗ ngàn năm có 1 trên gương mặt khả ái ấy,
cũng may cậu là người dễ kiềm chế cảm xúc, nếu ko đã phá lên cười rồi.

-A! Đúng rồi!_Quệt qua loa vài quệt lên mặt mình cho đỡ tèm
nhem, bỗng, ái nữ họ Lăng nhớ ra điều gì đó. Cô nhanh chóng
chạy đến bộ bàn ghế gian ngoài của phòng bệnh, túm lấy chiếc ipad rồi di vào người thằng em_Hôm qua vào phòng em phá 1 chút
liền thấy cái này, chị liền mở ra xem xem có gì hay ho ko...

-Chị...chị đã mở nó ra?_Tử Thần tròn mắt, giọng có phần ấp úng.

-Ừ!_Gãi đầu 1 hồi, ái nữ họ Lăng tiếp lời_Vừa mới mở ra đã
thấy máy em kết nối với mấy chục cái camera. Ko hiểu nổi em
đang canh trộm cho nhà mình hay là đang theo dõi trộm cô nhóc
lần trước ta?

-Chị!_Đỏ mặt lúng túng, Tử Thần nắm chặt lấy chiếc ipad của
mình, mạnh bạo đuổi cô chị ra ngoài_Em muốn nghỉ ngơi, chị ra
đi!

-Được rồi! Chị sẽ tạo ko gian riêng cho em, đừng lo!_Tủm tỉm
cười ẩn ý, tiểu thư họ Lăng nháy mắt, ko quên gửi cho đứa em
mình 1 nụ hôn gió.Chờ cho cô chị khuất bóng và tiếng tra khóa
cửa kêu cạch


The Soda Pop