
đang trố mắt nhìn nhau rất mực khó hiểu.
-Ngốc! Bọn anh đúng là có đến bệnh viện nhưng ko phải bị thương ở đó_Mỉm cười bó gối trướng trình độ hoang tưởng cao siêu của Tử Di, Kì Thiên
đưa tay nâng mặt nham nhở nước mắt lẫn nước mũi của cô nàng mít ướt lên, chỉnh ánh mắt ngấn lệ ấy về phía mình để củng cố thêm lòng tin_Bọn anh
thực sự gặp côn đồ nên mới tàn tạ thế này.
-Ko tin em đến đồn cảnh sát mà hỏi, bọn này vừa chui từ đó ra đấy!_Nháy
mắt trao ý với Tử Di, Giai Tuyền kể lể, rồi bỗng anh lườm cô 1 cái, tỏ ý ko vui_Anh đã thảm lắm rồi em còn đem nguyên hũ muối nện cho anh, ăn ở
ác vậy.
-À! Cái đó...Gãi đầu cười trừ, Tử Di nhớ lại hành động lỗ mãn ban nãy
của mình, cắn môi ăn năn, đúng hơn là tiếc rẻ. Quả thật, người cô định
tạt hũ muối ấy phải là Tịnh Nhu mới đúng, nhưng xui xẻo sao lại đổ lên
hết cả người anh Giai Tuyền, giờ cô có giải thích cũng chỉ thêm mang
tiếng "lý do cao hơn mục đích" thôi_Em xin lỗi! Mà chắc các anh đến đây
để tá túc phải ko, vậy em đi chuẩn bị bữa tối!Rời khỏi bàn tiếp khách,
Tử Di nhanh chóng nói hết câu rồi chuồn nhanh ra nhà bếp. Cô xắn tay áo
lên thật cao, cẩn thận đeo tạp dề lên người, dặn lòng phải nấu ăn thật
ngon để đám người kia phải thút thít thu lại những lời chê bai lúc
nãy...
Một nắm đấm đầy mãnh lực xé gió nhằm thẳng gò má rướm máu của ai đó, đấm mạnh...Tử Di khựng lại, bàn tay cầm dao của cô bỗng trở nên tê dại, đau như bị rút hết gân...
Mốt cây gậy to bằng bắp tay nam giới bình thường do dự 1 hồi trong ko
trung rồi đả thương mạng vào tấm lưng rộng của 1 ai đó...Tử Di đưa bàn
tay lành lặn còn lại xoa tấm lưng nhức mỏi, thầm than trời phải chăng
mình đã già.
Những thớ chân dài lướt nhẹ trên cái, cố làm quỵ đi đôi chân rã rời của
kẻ đơn độc...Tử Di thở hắt mạnh rồi quỵ luỵ xuống sàn nhà lạnh. Cô hoàn
toàn ko hiểu sao mình vỗn còn khoẻ mạnh tự dưng thân thể lại rã rời,
chút sức lực để cô đứng dậy dường như đã vơi đi hết. Cô chỉ biết dựa
người vào tường, cố cắn răng chịu đựng nỗi đau đớn ập đến bất ngờ.
Tâm khảng rối loạn, nhịp tim cũng vô duyên đập vội, liên tục. Cứ như
thể, đang có chuyện gì đó khủng khiếp đang xảy ra với những người quan
trọng nhất của cô. Là bố, là mẹ hay là một ai khác?
***
Con người cô độc ấy, nằm úp mặt giữa bãi đất phủ đầy cát trắng và đầy
gió. Có mùi biển nồng nặc thối đến từ 1 phương trời nào đó, đánh thức
toàn bộ giác quan hầu như đã tê liệt. Anh ta khẽ ngẩng khuôn mặt dính
đầy cát trên những đường máu chảy dài xuống tận chiếc cằm nhọn của mình, nheo mắt nhìn đám người cũng thê thảm ko kém mình đang đỡ nhau đứng dậy trước mặt, khoé môi nhích lên khinh bỉ.
Cậy đông hiếp yếu, thật ve vang!
Và, từ trên 1 chiếc ô tô đen bóng đang dần dừng bánh lại trước mặt, một
chàng trai với khuôn mặt thư sinh phảng phất chút tàn độc sải chân bước
đến, bệ vệ và kiêu hãnh.
-Lăng thiếu gia!_Đám người kia dù thương tích đầy mình những vẫn cố tạo
tư thế cúi đầu thật chuẩn, hô lên danh phận của chàng trai ấy 1 cách rõ
ràng.
Phớt lờ sự vị nể của những kẻ ko đáng được quan tâm kia, chàng trai họ
Lăng bước đến gần người đang nằm lê lết trên cát, một chân dẫm vào bàn
tay tanh máu của người đó, đôi môi mỏng nhếch lên nửa cười nửa ko:
-Em trai, à ko, thằng con hoang mới đúng, cảm giác của mày giờ thế nào hả? Vui chứ?
-Đúng vậy! Tôi đang rất vui vì được thấy rõ con thú trong người anh_Lấy
bàn tay còn lại bóp chặt cổ chân tàn nhẫn kia, chàng trai được gọi là
"thằng con hoang" lồm cồm bò dậy, loạng choạng đứng thẳng người như ko
muốn mình thua kém người kia dù là về hình thức.
-Ra đây là bộ dạng của kẻ dám tuyên bố gạt Liệt gia ra khỏi kế hoặch
phát triển chi nhánh tập đoàn Lăng Tử sang châu Âu và cả gan từ chối hôn ước với Liệt Minh Thy đây sao? Đáng buồn thật đấy! Nếu ông già mà nhìn
thấy cảnh này chắc sẽ thất vọng về đứa con hoang của mình cho xem_Vỗ vỗ
những ngón tay vào ngực đối phương, chàng trai họ Lăng lắc đầu giễu cợt.
-Đúng, nhưng sẽ ko thất vọng bằng việc biết tin đứa con trai cả của mình mắc bệnh máu trắng giai đoạn cuối song vẫn một mực ko chịu nhận tủy của tôi vì sợ nhiễm mùi con hoang_Ghé sát người vào đối phương, "đứa con
hoang" trả treo, nhấn mạnh từng chữ 1.
-Thằng khốn!_Đấm một đấm mạnh vào người kẻ dám khơi dậy nỗi lòng của mình, chàng trai họ Lăng thở hắt.
Ánh nắng chói chang khiến anh ta nhanh chóng rơi vào cơn say rồi cũng
ngã xuống bãi cát mình bên cạnh kẻ đã lịm đi, hứa hẹn trong tình trạng
co giật_Nhất định, trước khi chết, ta phải trừ khử mày ra khỏi Lăng gia, như mẹ tao đã từng làm với ****** lúc trước, cứ chờ đi, đứa con hoang
bẩn thỉu.
Từ từ mở đôi mi nặng trĩu, Tử Thần chớp chớp đôi mắt như muốn
làm rõ hình ảnh mờ nhoà đang hiện ra trong mắt mình. Cậu nhìm chằm chằm vào bức trần trắng loang lỗ 1 vài ổ tơ nhện nhạt
màu quanh 1 góc trần rồi đảo mắt nhìn cô y tá xinh đẹp với bộ
đồng phục ngắn cũn bước vào, khoé môi cười tươi tắn.
Thoáng thấy bệnh nhân nằm trên dư