Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng

Thủ Lĩnh Không Muốn Nổi Tiếng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322762

Bình chọn: 8.00/10/276 lượt.

h.

"Chúng ta ra ngoài đã." Thiên Vũ đỏ mặt khi thấy hai tay cô đang ôm lấy cánh tay hắn.

"Ừ."

"Vũ Thiên, Âu Thần hắn... không phải là người tốt đâu." Hắn trực tiếp nắm lấy cơ hội nói ra điều mình suy nghĩ.

"Chắc vậy." Cô cười.

"Cậu không tin tôi?
Tôi biết lúc đó đã nổi giận vô cớ với cậu, nhưng tôi chỉ là vì lo cho
cậu thôi... hắn ta trước giờ chẳng làm được chuyện gì tốt đẹp cả."

"Chuyện đó tôi biết. Nhưng tôi lại rất cảm kích cậu ấy, vì đã giúp tôi nghĩ thông suốt một việc." Cô đối mặt với hắn, mỉm cười.

"Chuyện gì...."

"Đó là... Thiên Vũ, tôi thích cậu." Cô nói rõ ràng.

"Ơ... ơ...." Hả hả?

"Khi cậu dần đi vào
cuộc sống của tôi, tôi cũng chỉ nghĩ mình yêu thích cậu như một người
bạn. Nhưng sau nhiều chuyện, tôi nhận ra mình đã vô thức ghi nhớ từng
hành động, từng câu nói của cậu. Hơn nữa cậu thích tôi chân thành ngay
cả khi tôi chỉ là một con bé 4 mắt tầm thường. Tôi đã thích 'cậu bé đó'
từ rất lâu về trước, nhưng bây giờ tôi có thể chắc chắn người mình thích là cậu, Thiên Vũ."

Khuôn mặt hắn đỏ
phừng, vì quá bất ngờ nên trở nên lúng túng không biết làm gì. Mới vài
phút trước đó hắn còn đang ảm đạm như kẻ sắp chết, bây giờ thì hắn...
không có lời nào để diễn tả cảm xúc của mình.

Vũ Thiên đưa tay ôm
lấy hắn như để khẳng định đây là sự thật, nói: "Cho nên cậu không cần
quan tâm tôi nghĩ gì về Âu Thần, nói gì về Âu Thần."

"Vũ Thiên, nói lại câu đó đi." Hắn cũng đưa tay ôm lấy cô, cảm nhận hương thơm mềm mại trong lòng.

"Tôi thích cậu."

"Một lần nữa."

"Tôi thích cậu."

"Lần nữa đi."

"Tôi thích cậu." Cô cười.

Hắn thật trẻ con mà dụi dụi đầu lên vai cô, đòi lại vốn vì trước kia có mỗi mình hắn nói thích cô, thật tủi thân.

"Chỉ một lần nữa thôi..."

"Tôi thích..."

Chụt!!

Cô chưa kịp nói xong thì đã bị hắn hôn một cái rõ kêu vào miệng.

"Vũ Thiên, tôi yêu cậu chết mất!"

Hắn ôm cô nhấc bổng lên rồi hôn thêm vài cái nữa, nghĩ nghĩ một chút rồi cứ như vậy bế cô chạy ra ngoài cổng trường.

"Vũ, chúng ta đi đâu?" Cô giật mình.

"Đi hẹn hò."

Thiên Vũ tít mắt cười khi nghe chữ "chúng ta". Ừ, bây giờ cô và hắn có thể gọi tắt là: chúng ta.

oOo

"Vũ Thiên, sao cháu đi học về muộn thế?" Bà Kim Hà nhìn đồng hồ đã 7h, lo lắng hỏi.

"À... cháu đi chơi với bạn..."

"Ta biết rồi! Ta đoán cháu đi chơi cùng thằng bé lần trước bế cháu vào nhà phải không?"

"Bà biết chuyện đó rồi ạ..." Cô biết ngay mà.

"Không những thế, ta còn biết mặt nó cơ."

"Sao ạ?" Vũ Thiên ngạc nhiên.

Bà Kim Hà biết mình lỡ mồm, đành nói nốt: "Aizz, bà nghe mấy cô giúp việc nói có anh chàng đẹp trai vì cháu đau chân mà bế cháu vào nhà, vài hôm trước thấy một cậu
con trai đứng ngoài nhà ta vào buổi sáng lúc cháu đi học. Ta đoán chính
là cậu ấy nên mời vào nhà."

Buổi sáng? Như cô nhớ thì Thiên Vũ chưa từng bỏ buổi học nào cả.

"Cậu bé cũng thật đẹp
trai, ăn nói lễ phép lịch sự. Ta đã không kìm được mà kể cho nó nghe rất nhiều chuyện của cháu. Cái con bé này có bạn trai mà chẳng thèm nói với bà lão đây một tiếng."

"Bà, bà đã kể những gì?"

"Ờ thì... một số chuyện hồi nhỏ của cháu."

Bà đã lỡ nói với cậu
trai kia về việc Vũ Thiên có thích một người suốt từ nhỏ. Cậu ta gặng
hỏi nên bà đã kể chuyện ngày đó Vũ Thiên trong siêu thị với cậu ta. Thực ra cái này bà cũng chỉ nghe mẹ Vũ Thiên kể lại.

"Có chuyện... ngày cháu bị bắt cóc không ạ?"

"Có..."

Không phải Thiên Vũ tìm đến nhà, mà là Âu Thần! - Cô bất ngờ.

Hahaha... Âu Thần! Cậu còn tìm đến tận nhà tôi! Vũ Thiên như hiểu ra tất cả, hiểu tại sao cậu
ta biết bố mẹ cô là nhà vật lý thiên văn, hiểu tại sao hắn luôn đề cập
tới việc muốn cô tránh xa Thiên Vũ, vì Thiên Vũ mới là mục tiêu của hắn.

Nghĩ ra câu chuyện để
thuyết phục cô rằng hắn là cậu bé đó chắc cũng vất vả lắm? Cũng phải,
một đứa trẻ con sao có thể nhớ rõ một cô bé suốt 14 năm chứ? Đến chính
kẻ chịu ơn là cô còn không nhớ rõ mặt cậu bé đó như thế nào nữa là hắn.
Lại còn sự xuất hiện rất đúng lúc của Thiên Vũ ở quán Tân Hạ...

Âu Thần, lừa hay lắm!



"Alô?" Vũ Thiên lạnh nhạt nghe máy.

"Vũ Thiên, tôi có thể gặp cậu chứ?" Âu Thần nói.

"Bây giờ thì giữa 2 chúng ta thật sự không có gì để nói."

"Sao?"

"Cậu không phải là cậu bé đó, đúng không?"

"Cậu đang nói gì vậy." Âu Thần trầm mặc.

"Vậy tôi hỏi cậu, tại sao hôm đó tôi lại ở trong siêu thị?"

"Vì cậu bị những tên bắt cóc đuổi theo."

"Haha… cậu sai rồi. Thực sự cậu bé đó chỉ biết tôi ở trong siêu thị chứ
không biết tôi bị bắt cóc." Vũ Thiên thấy khá là vui khi biết hắn không
phải.

"Lúc đó tôi… đã trở lại siêu thị để hỏi." Âu Thần ngập ngừng.

"Ồ… vậy cậu có thể cho tôi biết cái tên mà cậu đã nói với tôi hồi nhỏ kh


Polly po-cket