
ề gia đình của anh ta mà cậu có thể bên cạnh anh ta chứ?” – San San than thở về cô bạn
ngốc của mình.
“ Mình thấy anh ấy là người
tử tế mà…….” – cô chưa nói hết câu thì tiếng chuông báo giờ học chiều
bắt đầu giải thoát cho Mỹ Linh khỏi tay của nó và San San.
“ Tạm thời thế đã, chuyện này còn chưa chấm dứt đâu. Cậu nhớ đấy” – nó vừa nhìn Mỹ Linh đang nhe răng cười toe toét với nó vừa dứ dứ quả đấm vì phía cô bạn mình ngay trong
lớp.
Nó quét mắt nhìn về phía chỗ
ngồi của Triết Vũ cậu vẫn vắng mặt, không một lời thông báo với nó nào
cả. Từ sau vụ buổi sáng nó không nhìn Gia Anh lấy một lần nào. Nó có xao động vì nụ hôn của anh nhưng mà nó không thể tiến tới với anh. Nó sợ
mình không có khả năng giữ anh ở bên cạnh. Nếu nó cứ lạnh lùng với anh
thì chẳng phải là nó sẽ tiếp tục được nhìn thấy anh sao?
Còn anh, anh muốn bảo bọc che chở cho nó nhưng nó cứ như con nhím xù lông lên khi anh tìm cách tiếp
cận nó. Anh nghe từng giọt, từng giọt máu trong tim mình bị vắt kiệt mỗi khi nó lạnh lùng với anh như vậy.
Đến cuối buổi học, nó vẫn
không thấy Triết Vũ đâu cả. Còn Mỹ Linh đã nhanh chân chạy trước nên nó
và San San không thể tóm được Mỹ Linh để hỏi chuyện còn dở lúc ban sáng. Nó và San San chán nản kéo nhau đi shopping tại chuỗi của hàng thời
trang của nhà San San. Cả buổi nó đi chơi rất vui vẻ nên tạm thời quên
đi mọi chuyện không vui của ngày hôm ấy.
Đêm hôm ấy, trên đường phố
vắng ngắt của đảo Thiên Đường chỉ còn ánh đèn đường mờ nhạt có bóng của
một cô gái nhỏ bước đi không vững. không may cho cô gái nhỏ cô đã va vào một đám người đi ngược chiều minhg. Mà đúng hơn là đám người đó cố tình va vào cô để kiếm chuyện.
“ Cô em nhìn xinh thế mà lại
phải cô đơn vậy sao được? Tối nay đi chơi với bọn anh đi. Đảm bảo cô em
sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay đâu. Hahaha….” – một tên có vẻ là
người cầm đầu lên tiếng, trong tiếng nói tràn ngập sự ti tiện.
“ Cô em nhìn xinh thế mà lại phải cô đơn vậy sao được? Tối nay đi chơi
với bọn anh đi. Đảm bảo cô em sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay đâu.
Hahaha….” – một tên có vẻ là người cầm đầu lên tiếng, trong tiếng nói
tràn ngập sự ti tiện.
Cô gái nhỏ không đủ sức chống lại đôi bàn tay của tên cầm đầu đang bóp chặt khuôn mặt thanh tú của cô gái. Loạng choạng cô không còn đứng vững, đôi mắt ánh lên sự tức giận
“ Bỏ ..bàn ..tay… bẩn …thỉu…
của …mày.. ra ….khỏi.. mặ..t… ta..o….” – từng câu nói khó nhọc thoát ra
khỏi làn môi nhỏ nhắn của cô.
“ Ha ha.. cô em nhìn như vậy
đâu có thể bỏ qua được. Càng cứng đầu anh đây càng thích phải không bọn
mày? Nếu ngoan ngoãn bọn anh còn nhẹ nhàng, nếu không thì…” – sau đó hắn di chuyển tay của mình xuống phía cổ áo của cô.
Phía sau hắn bọn đàn em cười lên sàng sặc như một lũ điên.
“ Nhìn cô em là muốn lắm rồi đó.”
…
“ Ha ha nhìn phê thật đấy.”
…
“ Hôm nay mình cùng nhau vui vẻ nhé.”
Một cảm giác ghê tởm đang
dâng lên trong cô. Nếu là bình thường thì cô đã cho chúng một bài học
rồi nhưng hôm nay cô đã uống qua nhiều không còn chút sức lực nào để
chống lại nữa. Hôm nay, là một ngày tồi tệ của cô, đã mất đi vị hôn phu
tương lai của mình giờ không khéo lại mất đi thứ quý giá nhất của đời
người con gái.
Cô không muốn mình bị ô nhục
trong tay của bọn vô lại này. Bằng chút sức lực nhỏ nhoi còn lại trong
mình cô cố gắng vùng tay của mình ra khỏi hắn, vô tình móng tay của cô
đã làm sước mặt của hắn, làm hắn như nổi điên lên.
“ Nhẹ không nghe, lại muốn tao dùng bạo lực à?” – nói là làm hắn dùng lực xé phanh chiếc áo của cô.
Trong cơn hoảng loạn cô hình
ảnh của Gia Anh – một con người luôn luôn quan tâm và chăm sóc cô. Quả
thật cô vẫn không quên được anh, trong lúc ấy như một hành động vô ý cô
thốt nên
“ Gia Anh, cứu em với” – chính lúc này cô cũng không ngờ mình lại gọi tên anh.
Lại một tràng cười man rợ vang lên.
“ Đường vắng như vậy thì lấy đâu ra anh hùng mà cứu mĩ nhân hả cô em?”
Nhưng tất cả lại không ngờ
được chính lúc ấy có một người con trai đang chạy tới với tất cả sức lực của mình. Chỉ trong chốc lát anh đã đến bên đám người ấy. Mùi bạc hà
thoang thoảng quen thuộc trong gió làn cô như hoàn toàn tỉnh rượu. Hóa
ra anh không hề hết yêu cô, vậy tại sao ban sáng anh lại đối xử với cô
như vậy?
Cô không nhìn rõ khuôn mặt của người con trai ấy, chỉ nhìn thấy lưng của người con trai đó.
“ Buông cô ấy ra ngay lập tức” – giọng nói có một luồng sát khí nặng nề.
“ Ha ha, nhãi ranh đi chỗ
khác chơi đi đừng cản trở việc tốt của các anh” – cả lũ vẫn cười mà
không hề nhận ra từng nét mặt của anh đã không còn tệ hơn được nữa.
“ Tôi đã cảnh cáo các người rồi đấy nhé.” – anh nói và không để cho chúng có cơ hội phản ứng.
Từng đường quyền cước, anh
luôn nhằm vào những chỗ hiểm của đối phương mà đánh. Quả thật, nhìn dáng người nho nhã không ai ngờ lực phát ra từng cú đánh của anh lại mạnh
đến vậy. Những cú đá